Home
Blog
Hội yêu ngôn tình
Sitemap
Tôi tên Thảo - và tôi yêu truyện
Ở đây mình chỉ post những truyện hay đã được chọn lọc tỷ mỷ thôi, mời cả nhà tha hồ nhảy hố không lo bị sụp đâu ạ :) !!

Ai Sẽ Mang Giày Cao Gót Cho Em

Tác giả : Hạc Xanh   
Chương 1 – Trời xui đất khiến
<< Trước    / 11      Sau >>    Mục lục | Xuống cuối
Like ủng hộ fanpage của Thảo nha:

Lam chợt thấy chói mắt, cảm giác những tia nắng đầu ngày xiên ngang qua ô cửa kính, thô lỗ đâm vào đôi rèm mi đang mơ màng. Đầu óc váng vất, Lam ý thức được rằng mình vừa trải qua một trận say. Biếng nhác kéo tấm chăn lên che ngang mặt, Lam xoay người, thở dài:

 
“Ngày cuối tuần mà, ngủ nướng một lát nữa thôi!”
 
Tự nhủ thầm như vậy, môi cô gái xuất hiện một nụ cười. Bất chợt tấm chăn vừa được kéo lên che ngang tầm mắt bị ai đó giật mạnh xuống, cái nhìn như xuyên thấu, giọng nói trầm và vang, hết sức lạ lùng:
 
- Vẫn còn muốn ngủ nữa sao?
 
- Ừm... hôm nay được nghỉ mà... ưm...
 
Lam vẫn cố thủ trong chăn ấm đệm êm, không thèm mở mắt mà đáp lại câu hỏi châm chọc như một cái máy. Chừng năm giây sau, khi não bộ đã tỉnh táo hơn một chút đủ để ý thức rằng Lam sống một mình, không hề có ai bên cạnh, vậy giọng của người vừa nói là ai? Sao lại ở trong nhà Lam? Sao lại bắt gặp Lam đang ngủ?
 
Hàng loạt câu hỏi ngân lên, gõ leng keng vào vỏ não, khiến các nơron thần kinh trở nên nhanh nhạy hẳn. Lam chồm người dậy, ti hí mắt vì vẫn còn ngại va chạm với những sợi nắng hắt qua song cửa sổ:
 
- Anh là ai? Sao lại ở nhà tôi?
 
Người đối diện đã ngồi ung dung bên bàn uống nước, tay cầm một cốc thơm nồng hương café. Nắng và làn khói mảnh tỏa ra từ đó vấn vít quanh khuôn mặt người lạ khiến Lam dù cố mở to đôi mắt cũng không thể nhìn rõ phía đối diện mình rốt cuộc là ai. 
 
- Dậy rồi à?
 
Người đối diện khẽ nhếch môi, bỏ qua tất cả những câu hỏi của Lam, gã đưa cốc café lên nhấp một ngụm rồi đứng dậy, đi ra phía Lam đang ngồi.
 
- Chuẩn bị đi, tôi đưa em về!
 
- Về? Về đâu?
 
Lam đưa mắt nhìn quanh, lúc bấy giờ mới nhận ra tình cảnh éo le của mình. Không phải giường của Lam, không phải phòng của Lam, lại càng không phải là nhà của Lam. Mọi thứ đảo lộn, Lam cảm giác như mắt mình máy liên hồi. Bất giác sợ hãi, Lam đưa tay lên túm lấy chăn che ngang ngực, người đối diện lại nhoẻn miệng cười, cười như thể: “Em không cần phải che đậy gì đâu!”.
 
- Anh là ai? Và sao tôi lại ở đây?
 
Cuối cùng Lam cũng cất tiếng hỏi sau một hồi cắn chặt môi khiến cho đôi môi hồng trở nên trắng bệch. Nắng vẫn đùa dai dẳng bằng cách hắt sáng qua khuôn mặt cô gái, phảng phất một nét sợ hãi mơ hồ. Một đứa con gái trinh nguyên, sau khi thức dậy trong phòng người lạ mặt, lại là người khác giới, có thể không sợ hãi được không?
 
- Trên đường về chúng ta sẽ nói chuyện. Nhanh lên nhé, vì em mà tôi muộn làm rồi.
 
Lam vốn không phải là cô gái ngoan ngoãn một dạ hai vâng, càng không phải là cô gái dễ dàng nghe theo sự sắp đặt của người khác. Trong lúc còn đang ngẩn ngơ về tình cảnh của mình, Lam bàng hoàng còn chưa hết, anh ta sao lại dám chỉ trích Lam? Ít nhất thì cũng phải cho cô một câu trả lời tử tế, ngắn gọn cũng được, miễn sao không phải là một câu ra lệnh hay phàn nàn. 
 
- À, chúng ta không có gì với nhau đâu, đừng lo.
 
 
 
Như đọc được suy nghĩ bay loạn xạ trong đầu Lam, trước khi đi ra ngoài anh ta ném nhanh lại câu nói đó. Kèm theo một nụ cười nửa miệng chìm trong thinh không, anh ta lại tiếp:
 
- Nhưng nếu có lần sau thì tôi không chắc lắm!
 
Nói rồi con người lạ mặt đó điềm đạm đút tay vào túi quần âu, thong dong đi ra phía ngoài, không thèm nhìn nét biểu cảm trên khuôn mặt Lam lấy một giây nào cả. Lam thấy trán mình rịn mồ hôi, bao nhiêu căng thẳng, bao nhiêu sợ hãi, bao nhiêu điều thắc mắc vây quanh cô. Khi mà người đó đi mất Lam mới nhận ra tình trạng tồi tệ của mình, cô nàng cúi nhìn từ ngực trở xuống chân, những ngón chân hồng hào bám chặt vào nền nhà như một cây non sợ gió quật ngã, trên người mặc một áo sơ mi nam rộng thùng thình.
 
- Thế này mà là không có gì sao? Quần áo của tôi đâu?
 
Lam gào thét trong tưởng tượng. Đầu óc cô nàng lại nghĩ đến tận đẩu tận đâu. Vừa kịp lúc nhìn sang phía tủ đầu giường thì thấy bộ quần áo công sở được gấp cẩn thận cùng túi xách đặt ngay ngắn bên cạnh.
 
- Em có nhanh lên không? Hay là muốn tôi lên bế em xuống?
 
Nghe giọng thúc giục của người lạ khiến Lam ức muốn khóc. Nhưng càng những lúc như thế này càng phải mạnh mẽ, không được để đối phương có thể hừ mũi một cái là khiến chân tay run lẩy bẩy được. Lam vơ vội quần áo rồi chạy vào toilet, thay quần áo nhanh hết sức có thể, chải lại đầu tóc. Những hành động qua loa được gói gọn trong vòng vài phút đồng hồ. Năm phút sau Lam có mặt trước hiên nhà, nơi người lạ mặt đang đứng.
 
- Đi thôi!
 
- Khoan!
 
- Sao?
 
- Nói cho tôi biết chuyện hôm qua!
 
- Lên xe đi rồi nói, muộn rồi.
 
Lam chỉ định hỏi cho xong xuôi mọi chuyện rồi chạy vụt đi mất. Còn tâm trạng nào mà ngồi xe chờ người ta đưa đi nữa!
 
- Không cần đâu, giải thích ngắn gọn cho tôi nghe rồi tôi tự về. 
 
- Lên xe đi!
 
Người lạ dứt khoát nắm tay Lam kéo đi, mở cửa xe rồi ấn cô nàng vào ghế ngồi. Đúng thật là chưa từng thấy một ai ngây ngốc như cô gái này. Rượu mời không muốn lại muốn rượu phạt. Có lẽ cũng vì tính khí ngang bướng không biết nghe lời ai mà bị sa thải khỏi công ty. Cũng vì bị sa thải mới có buổi tối kinh thiên động địa ngày hôm qua. Và cũng vì thế mà người lạ quen Lam.
 
Cuối cùng Lam chịu yên vị trên ghế phụ, lúc xe chạy thì quay nghiêng nhìn người lạ rất chăm chú, cái nhìn khiến người khác phải thấy nhột.
 
- Đừng nhìn nữa. Em sắp thiêu trụi tôi rồi!
 
- Anh nói đi!
 
- Chuyện đêm qua?
 
- Ừ.
 
- Chẳng có gì cả. Em say, tôi đưa em về. Không biết nhà em nên đưa về nhà tôi. Vậy thôi.
 
- Ngắn gọn vậy thôi?
 
- Có muốn kể thêm hành động của nam chính và nữ chính luôn không?
 
Lam tròn mắt ngạc nhiên, người lạ cố nén một nụ cười, nhếch môi như đùa bỡn.
 
- Đoán là em không muốn nghe nên tôi lược đi rồi. Tóm lại là chỉ có thế thôi.
 
Lam đăm chiêu ra chiều suy nghĩ. Có cái quái gì mà phải suy nghĩ chứ? Không cần nói thì cũng đủ hiểu câu nói kia đến chín mươi phần trăm là những hành động đen tối mà nếu chiếu trên tivi thì sẽ bị nhà đài cắt xén đi hết. Thấy tay Lam vặn vẹo vào nhau, người lạ tiếp tục:
 
- Sao? Sợ à?
 
- Nhưng... anh đã nói... chúng ta... không có làm gì...
 
Thấy đối phương vẫn thản nhiên như chuyện ấy là chuyện rất bình thường, Lam bỗng trở nên nặng nề:
 
- Cho tôi xuống xe!
 
- ...
 
- Tôi nói cho tôi xuống xe!
 
- Em mà nói nữa là sẽ có tai nạn đấy!
 
Xe đột ngột dừng lại ở một góc đường, người lạ cho xe tạt vào bên trong gần vỉa hè, quay sang nhìn gần vào mặt Lam.
 
- Cũng biết sợ? Sợ sao còn uống nhiều rượu thế làm gì?
 
- Liên... liên quan gì tới anh?
 
- Chứ không phải đang ngồi trên xe tôi sao?
 
- Tôi... tôi... tôi...
 
Lam vốn là người rất bình tĩnh, nhưng khi đối diện với con người này thì lý trí bỗng bay biến đi đâu mất. Đôi mắt anh ta nhìn thẳng vào khuôn mặt Lam không chút ngại ngùng, ánh nhìn như muốn xuyên thấu, khóe miệng khẽ nhếch lên, nửa cười nửa không.
 
- Ngoan. Đọc địa chỉ nhà, tôi đưa em về!
 
- Đi sai đường rồi, đường ngược lại...
 
- Em...
 
- Anh đâu có hỏi.
 
Lam nhún vai, quay mặt nhìn ra phía cửa coi như không biết trên đầu người đối diện có một vầng mây xám, chỗ ấy hẳn sắp có trận mưa to kèm theo sấm chớp, còn bên chỗ Lam ngồi là mặt trời tỏa sáng lung linh. Chỉ vì làm người ta tức trong mấy phút mà Lam đã thấy cuộc đời tươi sáng, đúng là suy nghĩ có phần rất đơn giản, đơn giản như một đứa trẻ không nhớ đến những chuyện trước sau, chỉ biết trước mặt có niềm vui là hưng phấn.
 
Về đến nhà, Lam còn chưa biết nói gì với người đối diện thì chợt điện thoại rung, một dãy số lạ đang gọi đến, cô nghe máy.
 
- Là tôi! Nhớ lưu số của tôi vào.
 
Lam còn chưa kịp tra hỏi tiếp về chuyện hôm qua, về chuyện quần áo, và tại sao anh ta lại xuất hiện? Hoàn toàn không có một manh mối nào để cô có thể tìm ra, chỉ còn cách muối mặt mở lời hỏi chính anh ta. Nhưng ngay khi ngẩng mặt lên thì xe vụt đi mất, anh ta biến mất mà ngay cả một câu chào hỏi thông thường cũng không có. Lam hừ mũi, tức giận xóa nhật ký cuộc gọi. Sao lại phải lưu số anh ta vào máy? Đến nhìn mặt Lam còn không muốn, chỉ nghĩ tới thôi đã thấy rất ghét. Tại sao phải lưu số một người như thế vào danh bạ của mình? Lam nghĩ sao làm vậy, nhanh chóng mở cửa phòng và chạy vào nhà, chỉ mong nằm trên giường bù đắp giấc ngủ bị đánh thức sớm nay.
 
- A! Nhớ rồi, mình bị đuổi việc!
 
- A! Lại nhớ rồi, đi bar một mình!!!
 
- A!!!!!!! Lúc say có gọi điện cho ai đó!
 
- Thôi, hết nhớ nổi rồi!!!!!
 
Lam trùm chăn kín đầu và tự cảm thán. Nghĩ về cảnh tối qua cô nàng vẫn hậm hực. Tại sao bộ quần áo công sở kín cổng cao tường lại bị thay bằng một áo sơ mi nam giới rộng thùng thình như thế? Tại sao lại không được đưa về nhà mà lại đưa đến nhà người lạ? Qua đêm nhà người lạ, lại là nam giới, có thể chấp nhận được không?
 
Lại thêm ánh mắt của anh ta quá sức thâm trầm, người ngây ngô như Lam nhìn vào không tài nào đoán ra câu nào của anh là nói thật, câu nào là nói dối. Kiểu nói lấp lửng và che đậy khiến người cô như phát sốt. Cứ thế, không cần phải phí một chút sức lực nào thì người con trai ấy cũng lọt vào trí nhớ của Lam một cách rất toàn diện, rất hoàn hảo, không hổ người làm kinh doanh, bất cứ thứ gì cũng phải nhanh - gọn - nhẹ và sinh lời!!!
 
Lam tự mắng bản thân mình quá ngốc nghếch, đã không biết uống rượu còn cố uống đến say mèm. Sau khi đã chán chê với màn độc thoại tẻ nhạt, Lam gọi cho bạn thân, hẹn một buổi café để “đàm đạo”. Có thể ngày hôm qua người mà cô gọi là Yên, bạn thân của cô. Ở thành phố xa lạ này Lam còn ai khác để bám víu vào đâu.
 
Yên có mặt sau chừng ba mươi phút, vừa nhìn thấy Lam đã nhoẻn cười. Lam vẫn tị nạnh vì Yên sở hữu vẻ đẹp quá mặn mà sắc sảo, đến Lam là con gái nhìn còn thích huống hồ là đàn ông con trai. Bù lại, Yên cũng đôi lần an ủi Lam có vẻ đẹp baby, nghe giống như một lời khen nhưng Lam thấy tủi thân hơn là vui sướng. Đẹp kiểu baby có phải là rất trẻ con? Nhìn rất ngốc?
 
- Hôm qua tao c ó gọi cho mày không?
 
- Có. Mày ổn hơn chưa?
 
- Tao làm sao?
 
- Không nhớ gì à? Không đến mức ấy chứ?
 
Yên làm động tác sờ lên trán Lam để kiểm tra nhiệt độ. Thấy thái độ của bạn mình có vẻ như đêm qua Lam đã có những hành động rất điên rồ. Chợt xấu hổ, má Lam đỏ bừng. 
 
- Tao... tao... 
 
- Lần sau đừng uống rượu quá như thế. Không có ai đi cùng nguy hiểm lắm!
 
Yên nhìn Lam lo lắng. Vẫn là Yên quan tâm đến cô nhiều nhất, yêu thương cô nhiều nhất, xem cô như chị em trong nhà. Nhưng sao đêm qua Yên không đưa cô về nhà Yên? Mà, Yên có quen biết anh chàng kia không?
 
- Lâm nói gì với mày chưa?
 
- Lâm? Là ai?
 
- Mày không nhớ gì thật à?
 
- Ờ... ừm... tao chỉ nhớ lúc say có gọi cho ai đó, rồi tao không nhớ gì nữa.
 
Yên tủm tỉm cười, cô bạn kể lại cho Lam nghe một cách chi tiết nhất, rõ ràng nhất tất cả những lời nói và hành động điên rồ của Lam lúc cô say rượu. Thật khó có thể chấp nhận được Lam lúc ấy. Đến cô còn không dám nhận ra mình thì còn ai dám tin đó là cô? 
 
Chuyện là Lam sau khi bị đuổi việc thì ý thức được rằng tình trạng của mình rất bi đát. Hình như trong công ty còn cạnh khóe chuyện cô có tình ý nhập nhằng với giám đốc nên bị phu nhân sếp đánh ghen. Chính vì quá uất ức nên Lam mượn rượu giải sầu, còn nhất quyết phải tìm được một anh người yêu hoàn hảo, vượt trội hơn người thường để đem đến công ty vừa-mới-cũ khoe với đồng nghiệp. Lúc Yên đến là lúc Lam gục trên bàn. Yên đi cùng Lâm, bạn chơi cùng trong khoảng thời gian Yên bên nước ngoài du học. Yên đang bàn một số chuyện với Lâm nên tiện nhờ Lâm đánh xe qua đón Lam về nhà. Khổ nỗi nhà Lam chuyển một tháng ba bốn lần, lần gần nhất Yên cũng chưa ghé qua thăm nên không biết địa chỉ, còn Yên thì ở chung với bạn trai. Vậy nên Yên nhờ cậy Lâm cho gửi nhờ cô bạn đang say ngất ngưởng. Lúc Lâm bế Lam ra xe, cô nàng đúng thật vì quá say nên không biết xấu hổ, liên tục bẹo má, rồi túm tóc anh chàng, miệng không ngừng nhận Lâm làm bạn trai của mình.
 
Nghe Yên kể mà Lam toát mồ hôi hột. Đầu óc choáng váng, muốn lập tức có cái hố để mình chui xuống. Đó là còn chưa kể cảm giác khi đối đầu với anh chàng kia. Lam ngượng nghịu:
 
- Nhưng... còn áo sơ mi là sao?
 
- À, Lâm sợ tối mày bị nôn ra quần áo nên đưa áo sơ mi của anh ấy cho tao bảo thay cho mày. Mày yên tâm đi, Lâm không phải người xấu đâu!
 
- Cái đó... ai mà biết được...
 
Lam cố vớt vát chút danh dự cuối cùng, vênh mặt lên rồi nhìn Yên nguýt dài:
 
- Cũng tại mày ham trai bỏ bạn. Nếu không vì tèn tén ten với ông Tùng thì mày có bỏ tao cho người lạ hoắc lạ huơ thế không?
 
Biết Lam đang cố gắng tự trấn an tinh thần, bắt ép bản thân không được tỏ ra cảm phục Lâm trước mặt Yên nên Yên chỉ nhoẻn cười. Chơi với nhau từ những năm đầu đại học, Yên chỉ liếc qua một cái là biết tâm tư Lam nghĩ gì. Cô nàng này bình thường suy nghĩ rất đơn giản, có bao nhiêu cảm xúc cũng dễ dàng bị trưng lên mặt, người khác nhìn vào dáng vẻ ấy và nghe lời Lam thao thao bất tuyệt hẳn sẽ thấy rất thú vị. 
 
Kết quả của buổi café vạch trần chân tướng lại hóa tẽn tò vì người sai mười mươi là mình, Lam uể oải rủ Yên đi mua sắm. Dù sao thì cô nàng cũng đang là tỷ phú thời gian, vừa mới bị đuổi việc, vô cùng rảnh rỗi.
 
- Không được, tao có hẹn với Tùng rồi. Khi khác vậy nha!
 
Nói rồi Yên cũng ra về. Lam ngồi ủ ê, ngán ngẩm cho hiện tại của bản thân. Công việc không có. Bạn trai để dựa dẫm cũng không. Hoàn toàn là một đứa đi buôn mất sạch vốn liếng. Ngay từ đầu Lam không nghĩ mình phải đặt nặng chuyện tình cảm khi mà bản thân vẫn còn thấy mình rất trẻ. Lam yêu đời, yêu công việc, yêu gia đình và gắn bó thân thiết với bạn bè. Có lẽ cũng vì vậy mà chuỗi ngày đã qua dù mệt mỏi vẫn khiến cô nàng lao nhanh như một mũi tên, chỉ phăm phăm tiến về cái đích của cuộc sống. Cái đích đó là niềm vui, là hạnh phúc được sẻ chia cùng người thân và bạn bè, được thăng tiến trong công việc. Cô gái tuổi đôi mươi chỉ cần có như vậy mà thôi!
 
Nhưng rồi bụp một cái, sợi dây kết nối tâm hồn Lam với cuộc sống xô bồ này bỗng dưng đứt. Mất đi công việc yêu thích chỉ vì quá bướng bỉnh, sống trong tập thể không biết học cách lờ đi mọi chuyện, luôn quan tâm người khác để rồi bị đồng nghiệp xỏ xiên. Lam thấy nước mắt dâng đầy khóe mi, bỗng muốn khóc òa lên vai một ai đó. Những lúc như thế này thấy trống vắng và cô đơn đến lạc lõng. Nếu là đi giữa phố, lúc phố đã lên đèn, chắc là đủ lạc lõng đến xót lòng.
 
Lam vẫn ngồi trong một góc quán lặng. Từ lúc Yên đi, Lam ngồi yên bất động như thế. Nghĩ về những ngày đã qua, về những ngày hiện tại và những ngày sắp tới. Lam thấy những bóng hình nhàn nhạt trôi chầm chậm qua trong từng thước phim cũ kĩ. Phải, Lam cũng từng có nhiều chàng trai để ý, nhưng ai đó đều không đủ kiên trì để ở lại bên cạnh Lam. Lam từng ngốc nghếch ôm hư ảo về một mối tình trong sáng như tiểu thuyết. Lam biết, đời thực rất khó có được. Lam không cố ý đi tìm một chàng hoàng tử, chỉ là một người có thể hiểu và đồng điệu cùng Lam, có thể yêu thương bằng một cái nắm tay, một cái ôm lúc mỏi mệt, một cái tựa đầu bên vai, hay một bàn tay lau nước mắt.
 
Nhưng rồi Lam cứ loay hoay, loay hoay mãi khi nhận ra rằng những chàng trai đến với mình không mong muốn như thế. Họ mong muốn những điều thực tế hơn, hoặc là xa xôi hơn. Cứ thế, trôi đến cái ngưỡng hai mươi ba tuổi, Lam không bấu víu nổi vào một mảnh tình nào. Báo hại cho những lúc tâm trạng như thế này, muốn lục lọi một vài hố sâu kỷ niệm với tình cũ cũng không có, muốn nhớ da diết và tha thiết anh chàng người yêu cũ lại càng không. Làm gì đã yêu ai đâu mà nhớ!
 
Chợt bên cạnh cạch một tiếng, một cốc café thơm nồng, khói bay cao, vờn quanh khuôn mặt bị hắt sáng mờ nhạt. Người lạ mặt ngồi xuống, nhìn ra phía cửa sổ, xuyên qua làn khói mỏng mảnh, nói vài câu vu vơ với Lam.
 
- Anh về rồi! Không ngờ lại gặp em ở đây!
 
***
 
Cùng lúc đó, trong một văn phòng công ty, Lâm đang ngồi xoay ghế lại với người trợ lý, nghiên cứu kỹ tập hồ sơ trong tay, nhíu mày hỏi:
 
- Đã đầy đủ thông tin chưa?
 
- Dạ rồi, thưa sếp!
 
- Hình như vẫn còn thiếu gì đó. Ví như: thích màu gì, thích ăn món gì, thích đi chơi ở đâu...
 
Lâm đưa những ngón tay thon dài lên gõ nhịp vào tập hồ sơ, khéo léo quay người lại, nở một nụ cười như có như không.
 
- Và còn... thích mẫu người như thế nào?
 
Người trợ lý hơi nhíu mày, không nghĩ rằng đi điều tra người trong mộng cho sếp Tổng lại khó đến thế. Sếp Tổng vốn bình thường miễn nhiễm với gái đẹp, gái thông minh giỏi giang lại càng không. Hóa ra là bị chinh phục bởi một cô gái ngốc. Tất nhiên đó chỉ là những gì mà trợ lý nghĩ trong đầu. Cô gái đó có đôi phần ngờ nghệch, hình thức lại không có gì bắt mắt, không trưng diện cầu kỳ, cuộc sống vô cùng giản đơn. Không thể hiểu được, tại sao đối với một người ở một thế giới dường như cách biệt, sếp Tổng lại có thể xiêu lòng?
 
- Vâng. Tôi sẽ tiếp tục tìm hiểu thêm về cô ấy! Nếu không còn gì, tôi xin phép được ra ngoài.
 
Lâm gật đầu. Người trợ lý cầm tập hồ sơ lui nhanh ra ngoài, vừa đi vừa lắc đầu, nới caravat ra một chút, nỗi băn khoăn gợn lên ngày càng nhiều. Chưa bao giờ thấy sếp Tổng có hứng thú với một cô gái đến nhường ấy. Cũng chưa bao giờ thấy sếp Tổng vui như thế khi tiếp xúc với một cô gái lạ. Cái cách sếp Lâm cười khi sáng nay vào phòng họp khiến cả phòng bừng lên một sức sống mới mẻ, nữ nhân viên mê mải nhìn sếp cười, các cổ đông cũng chợt dãn mày quan sát. Có phải đây gọi là lãng đãng vì tình không?
 
Vẫn là những cái lắc đầu khó hiểu, người trợ lý khuất dần phía hành lang. Một cô gái đang đứng ở đó. Bất ngờ bị người đẹp chặn giữa đường, viên trợ lý giật mình, mất năm giây ngỡ ngàng mới kịp nhận ra:
 
- Vỹ Du, cô về nước rồi sao?
 
Cô gái với vóc người nhỏ nhắn cân đối, diện một bộ váy bó sát gợi cảm, tay cầm chiếc ví nhỏ màu đen cùng tông màu với bộ váy. Khi cô ấy nhoẻn cười, mọi tiêu chuẩn về nét đẹp quý phái, trẻ trung đều được nâng lên một bậc.
 
- Anh Tuấn, anh trai tôi có trong đó chứ?
 
- Vâng. Sếp Tổng vừa họp về, vẫn đang ngồi trong văn phòng.
 
Nghe vừa dứt câu cô gái liền chạy nhanh về phía văn phòng của Phan Lâm. Lúc này không giữ ý gì nữa, cô ấy nhảy chân sáo với dáng vẻ rất vui mừng. Vẫn là một cô tiểu thư với tính khí trẻ con, việc cô ấy xuất hiện trở lại chắc chắn sẽ khiến sếp Tổng gặp không ít chuyện bi hài. Hai anh em họ vốn gặp nhau là sẽ có chuyện vui để xem. Trợ lý vừa đi vừa mỉm cười, caravat được nới rộng hơn. Tất nhiên, sếp Tổng có chuyện gì không vui thì thân làm trợ lý cũng rất khó bề yên ổn. 
 
- Anh à, em theo lời mẹ về dắt anh đi xem mặt. Chỉ thị của mẹ là cuối năm nay anh phải lấy vợ!!!!
 
Người chưa thấy đâu nhưng giọng Vỹ Du đã vang lanh lảnh khắp phòng. Lâm nhíu mày, chờ cho cô em gái thôi phấn khích mới cất tiếng: 
 
- Vỹ Du, đừng làm ồn!
 
- Em đâu có làm ồn!
 
- Em chỗ nào cũng có!
 
- Em đến để sắp lịch cho anh đi hẹn hò đây, anh trai...
 
- ...
 
- Có rất nhiều cô gái rất được, đều là con nhà gia giáo, lại rất xinh xắn đáng yêu. Em cũng đi điều tra rồi, tất cả họ đều không phẫu thuật thẩm mỹ, đều là hàng thật!
 
Lâm xoay người lại đối diện cô em nhỏ, mắt Vỹ Du sáng long lanh, trong ánh mắt tinh nghịch ấy như thể vẽ ra cả một viễn cảnh tươi đẹp. Lâm nghiêm mặt, giọng nói trầm xuống:
 
- Vỹ Du, đừng nhiều chuyện!
 
- Đừng có nói với em là anh không thích! Không thích cũng phải đi.
 
- Du à, anh có đối tượng rồi.
 
Chỉ một câu nói mà có sức nặng như đá tảng. Cô em gái bỗng như hóa đá, khuôn mặt đang cười không biết nên tiếp tục cười hay mếu: 
 
- Là ai thế?
 
- Là ai không thể tùy tiện cho em biết được. Nhưng anh đã có đối tượng rồi. Em có thể bay sang đó báo cáo với mẹ. 
 
- Anh đuổi em?
 
- Là em tự nói.
 
Nói rồi sếp Lâm lấy áo khoác phủ trên ghế xoay, nhìn cô em đang biểu cảm đủ mọi cảm xúc, bật cười:
 
- Thôi nào, anh đưa em về nhà.
 
Vỹ Du vẫn cho rằng Lâm nói dối, cô không tin anh trai mình vốn kén cá chọn canh lại có người thương nhanh đến thế. Càng thắc mắc thì nỗi tò mò càng lớn, giống như một quả bóng được bơm đầy khí. Người có thể làm cho anh trai cô xiêu lòng rốt cuộc là người như thế nào? Liệu cô ấy đã từng đi phẫu thuật thẩm mỹ hay chưa? Nhất định Vỹ Du sẽ tìm cách điều tra ra người con gái bí ẩn này. 
 
***
 
Lam trở về nhà sau cuộc gặp lại bạn cũ đầy bất ngờ. Người bạn cũ này đến đúng lúc cô cảm thấy cô đơn và chơi vơi nhất. Anh ấy trở về sau một thời gian ra nước ngoài làm việc. Cuộc sống bên đó cũng đã ổn định, nhưng vì nhớ nhà và nhớ quê hương nên anh thu xếp trở lại Việt Nam để bắt đầu một công việc mới. Hình như trong câu chuyện anh ấy kể còn vì một cô gái nào đó. Con người ta thật hạnh phúc khi có một người để yêu thương. Dù đó là một mối tình chưa nói, cũng chưa biết trước kết quả giữa hai người sẽ đi về đâu, nhưng quả thật, có người để nhung nhớ, có người để phấn đấu làm việc, có người để chờ đợi, đó đã là điều hạnh phúc. Còn Lam bây giờ, chợt thấy mình như bất định. Đến một bóng hình mờ nhạt để gợi nhớ cũng không. Cô nàng chợt thấy mắt môi mình lem nhem nước, thảm hại như một con mèo vừa rơi tõm xuống vũng nước, ướt sũng.
 
- Sao lại là anh?
 
- Sao lại không thể là tôi?
 
Vừa lúc Lam về đến cửa thì thấy người lạ xuất hiện. Người này đến dáng đứng cũng phong trần, chân vắt tréo, vẻ trầm mặc, hai tay khoanh lại trước ngực, đôi mắt nhìn vào một điểm cố định, đầu hơi nghiêng. Nếu không phải vì nhận ra dáng vẻ cao ngạo ấy thì Lam cũng giật mình không biết có người lạ nào định ghé thăm mình giữa đêm như vậy.
 
- Sao em không nghe điện thoại?
 
Lam nhớ ra mình đã để điện thoại chế độ im lặng, có lẽ vì vậy mà khi anh chàng này gọi đến cô mới không hay biết gì. Lục túi lấy điện thoại ra, đến mười lăm cuộc gọi nhỡ. Con số đủ lớn để khiến Lam cảm động. Từ trước đến nay chẳng mấy ai gọi cho cô kiên trì đến mức này.
 
- Em không lưu số?
 
Người lạ thấy Lam đứng bất động, tiện tay với lấy điện thoại cô đang cầm. 
 
- Không biết tên.
 
- Cứ lưu là Anh Yêu đi! Hôm qua, em gọi tôi như thế! 
 
Sau đó Lâm cầm điện thoại lưu luôn tên mình vào đó, nói sao làm vậy, không cần quan sát động thái của người đối diện. Lúc này Lam ngờ nghệch nhìn Lâm, lại thở dài tự mắng mình hôm qua đúng là quá điên rồ.
 
- Sao tự nhiên lại đến nhà tôi?
 
- Muốn đến xem em thế nào, ổn hơn chưa?
 
Nếu là người khác nói câu này Lam sẽ hạnh phúc đến ngất ngây. Từ trước đến nay hình như chưa có ai nói vậy với Lam. Nhưng con người này thì lại không đáng tin một chút nào. Đến câu hỏi quan tâm mà giọng cũng không cao không thấp, không cho người khác thấy một chút lòng thành. Huống hồ hai người chỉ vừa mới gặp nhau có một ngày, cũng không phải mối quan hệ thân thiết gì cho cam. Nghĩ là nghĩ vậy nhưng Lam vẫn đáp một cách thành thật:
 
- Hôm qua tôi say nên làm phiền anh rồi!
 
- Cũng không phiền lắm, đối với người yêu mình thì tôi không thấy phiền chút nào.
 
Lam nghĩ đến những lời Yên kể, lại thấy mình thê thảm, vội vàng nói:
 
- Xin lỗi. Anh cứ coi như chưa nghe thấy gì...
 
- Sao như thế được? Hôm qua em nói thích tôi giữa bao nhiêu người, còn gọi tôi là anh yêu trước mặt bao nhiêu người. Em không chịu trách nhiệm với tôi thì tôi phải làm sao? 
 
- Tôi xin lỗi. Hôm qua tôi say, anh cũng biết mà, đúng không?
 
- Nếu việc gì cũng có thể xin lỗi được thì cần tới cảnh sát làm gì? Thêm nữa, những người hôm qua chứng kiến đâu có biết là em say nên nói thế. Tóm lại, em phải chịu trách nhiệm với tôi!
 
Lam cố gắng nhún nhường thì Lâm càng được đà lấn tới. Rõ ràng cảm giác với cô gái này rất thú vị. Nhìn biểu cảm gương mặt cô ấy nửa như trẻ con sắp khóc, nửa lại muốn vùng lên, bất giác Lâm muốn đưa tay lên chạm vào má cô ấy, muốn lại thật gần để nhìn vào mắt cô ấy, muốn lắng nghe hơi thở của cô ấy. Tất cả chỉ vì thấy tim đập nhanh, lồng ngực như gom đầy nhiệt huyết yêu đương với Lam, cũng lại vì trong đầu anh cả ngày hôm nay chỉ toàn là hình ảnh cô gái đáng yêu này.
 
- Thôi được rồi. Phải làm sao thì anh mới buông tha cho tôi?
 
- Không cần phải làm gì cả. Em cứ là em thôi!
 
Nói rồi Lâm bỏ đi. Được một đoạn khá xa, anh quay lại dõi theo nhìn bóng Lam khuất sau cánh cửa, đèn nhà cũng đã bật sáng, lúc bấy giờ anh mới yên tâm về nhà. Đây là lần đầu tiên Lâm thấy mình hành động kì quặc như thế. Nhưng ngay từ khi chạm mặt cô ở quán bar, nhìn vẻ say mèm, mắt môi hoe đỏ, Lam trong mắt Lâm đã trở thành một cô gái quá sức đặc biệt. Cô gái ấy đến khóc cũng không dám khóc to, đến mắng chửi người khác đã ám hại mình cũng không dám. Cô gái ấy chỉ biết tìm quên trong những ly rượu mạnh, chỉ biết gục đầu thở than với chính mình. Một cô gái luôn tỏ ra mạnh mẽ nhưng bên trong lại quá yếu mềm. 
 
Lâm thở dài, lái xe chầm chậm, bắt đầu có những ý nghĩ mơ hồ.
 
Rốt cuộc, trời xui đất khiến thế nào chúng ta lại gặp nhau?
 
Và rốt cuộc, trời xui đất khiến thế nào anh lại nhất định phải đến bên em?
 
 
Like ủng hộ fanpage của Thảo nha:
<< Trước    / 11      Sau >>    Mục lục | Lên đầu
ads
525609
Thời Gian Tươi Đẹp
Tác giả: Đinh Mặc
view: 1204688
Nd: HE.
Dịu Dàng Đến Bên Anh
Tác giả: Nam Lăng
view: 1715362
Nd: HE.
Tháng Ngày Ước Hẹn
Tác giả: Tân Di Ổ
view: 931223
Nd: HE.
Mắt biếc
Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh
view: 1024335
Đũa lệch dễ thương
Tác giả: Sư Tiểu Trát
view: 1315722
Nd: HE.
Tiên Hôn Hậu Ái
Tác giả: Mạc Oanh
view: 2692523
Nd: Sủng. HE.
Tình Cạn Người Không Biết
Tác giả: Sư Tiểu Trát
view: 7498812
Nd: HE.
Bản sắc thục nữ
Tác giả: Tiên Chanh
view: 1356716
Nd: HE.
Đêm Nay Ngủ Cùng Ai
Tác giả: Jassica
view: 1023511
Nd: HE.
Trọn đời bên nhau
Tác giả: Mạc Phi Bảo Bảo
view: 982414
Nd: HE.
Yêu em từ cái nhìn đầu tiên
Tác giả: Cố mạn
view: 1494015
Nd: Sủng. HE.
Phù Hiểu, em là của anh
Tác giả: Độc Độc
view: 1349300
Nd: Sủng. HE.
Thất Nương
Tác giả: Nhất mộng bạch đầu
view: 757359
Tổng tài mặt trắng xấu xa
Tác giả: Băng Triệt
view: 935961
Nd: Ngược. HE.
Tựa như tình yêu
Tác giả: Tử Tử Tú Nhi
view: 997658
Nd: Ngược. HE.
Trước là tiểu nhân sau là quân tử
Tác giả: Tào Đình
view: 1247845
Nd: HE.
Sự Cám Dỗ Cuối Cùng (Leo cao - 18+)
Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm
view: 1654592
Nd: Ngược. HE.
Thể loại
Truyện hay

Đọc nhiều
Tuyệt sắc yêu phi   view 16868413
Em Dám Quên Tôi   view 9099535
Không xứng   view 8694539
Hiền Thê Khó Làm   view 8479372
Gia cố tình yêu   view 8242266
Thứ nữ sủng phi   view 8227125
Lên đầu trang
Home
Blog
Hội yêu ngôn tình
Sitemap
Tôi tên Thảo - và tôi yêu truyện

Chào mừng bạn ghé thăm website thảo truyện.com. Hãy đọc và cùng chia sẻ những câu truyện tiểu thuyết ngôn tình hay nhất và mới nhất nhé!

từ khóa: đọc truyện www, ngon tinh, ngontinh, truyện chọn lọc, truyện ngôn tình hay nhất, ngon tinh hay nhat, list truyen hay, web truyen hay, tìm truyen hay de doc