Giới thiệu truyện
Lần đầu tiên gặp nhau, trong mắt anh cô là một cô nhóc ham chơi biếng làm, trong mắt cô anh là một phó tổng nghiêm túc đứng đắn cuồng công việc, xứng với danh hiện Xin Hãy Nghiêm Chỉnh Chút. Anh thấy cô không có mục tiêu, không hoài bão, cô thấy anh cứng nhắc buồn tẻ.
Trong một lần tình cờ, anh giúp đỡ cô, cô đáp lễ anh bằng một sợi chỉ đỏ, cũng từ đó hai người hết lần này đến lần khác chạm mặt nhau.
Thời niên thiếu mục tiêu của anh là học tập và kiếm tiền. Ở tuổi ba mươi ba vẫn chỉ có anh và công việc bầu bạn, một người bạn thời đại học bỗng đưa ra đề nghị kết giao. Anh nghĩ, cũng đến lúc nên nghĩ đến chuyện hôn nhân rồi.
Thật ra tìm đối tượng nào có khó gì. Giống như công việc thôi, chỉ cần bạn đem chuyện kết giao và kết hôn xem như một hạng mục công việc mà làm, tìm khách hàng, xác định mục tiêu, định sẵn kỳ hạn, thúc đẩy tiến độ, lấy áp lực nếu không thể ký được hợp đồng sẽ bị ông chủ đuổi việc, bảo đảm không thành vấn đề.
Còn với cô mà nói, trên đời nơi đâu không có cỏ thơm, không gốc này thì có gốc khác. Thế nào rồi cũng gặp được một người thích hợp thôi. Nếu như xui xẻo không gặp được thì mình cũng đã có một cuộc sống rất phong phú, không uổng phí một kiếp này. So với việc trốn một góc chơi trò yêu thầm người ta, cái gì cũng không chịu làm thì tốt hơn nhiều.
Anh hỏi cô: “Cô nói xem, nếu có một mục tiêu cô thấy không thích hợp, nhưng cô vẫn thích, có nên theo đuổi hay không?”
“Theo! Thích chính là thích, thích hợp hay không là cái gì?”
Vậy thì theo đuổi thôi!
Trích Đoạn
"Cậu từng nằm viện chưa?" Doãn Quốc Hào hỏi anh.
"Chưa ạ."
"Vậy cậu đâu có biết sự khó chịu khi nằm viện." Doãn Quốc Hào nhíu mày.
"Bây giờ không phải cháu biết rồi sao ạ?" Cừu Chính Khanh rất nhẫn nại. "Bác cảm thấy vậy là vì bệnh dạ dày. Khi bác nằm viện, người ta sẽ giúp bác không cảm thấy khó chịu nữa . Theo cháu, đây mới là tư duy chính xác".
Doãn Quốc Hào trừng mắt với anh.
Cừu Chính Khanh không hề tỏ ra sợ hãi, tiếp tục nói: "Cháu biết nằm ở bệnh viện không thoải mái như ở nhà, nhưng nó có thể giúp bác hồi phục sức khỏe, bác không nên thành kiến với nó."
Lúc này Doãn Đình vừa tới cửa, còn chưa đẩy cửa vào, đã nghe thấy đoạn đối thoại giữa bố cô và bạn trai. Cừu Chính Khanh vẫn tiếp tục "lên lớp" với Doãn Quốc Hào: "Nếu bác không muốn nằm viện, bình thường phải giữ gìn sức khỏe chứ ạ. Bác phải nghĩ cho Tiểu Đình, mỗi lần bác ngã bệnh , cô ấy đều rất lo lắng".
Doãn Quốc Hào không lên tiếng.
"Bác ngang bướng lại hay nổi nóng, nên cô ấy chẳng dám đi đâu." Câu này đâm thẳng vào điểm yếu của Doãn Quốc Hào.
Doãn Đình đứng ngoài cửa nhịn không được cười, Xin Nghiêm Chỉnh đang dạy dỗ trẻ con sao?