Home
Blog
Hội yêu ngôn tình
Sitemap
Tôi tên Thảo - và tôi yêu truyện
Ở đây mình chỉ post những truyện hay đã được chọn lọc tỷ mỷ thôi, mời cả nhà tha hồ nhảy hố không lo bị sụp đâu ạ :) !!

Tướng quân ở trên, ta ở dưới

Tác giả : Quất Hoa Tán Lý   
Chương 78: Cơ hội lớn
<< Trước    / 116      Sau >>    Mục lục | Xuống cuối
Like ủng hộ fanpage của Thảo nha:
 Việc tiền bạc trước tiên để sang một bên.
 
Công việc cứu nạn dưới sự giám sát lung tung của Hạ Ngọc Cẩn, do ý chí nhẫn nhịn, gánh vác trách nhiệm và tinh thần quên ăn quên ngủ của quan viên các cấp, dần dần mọi việc đều diễn ra suôn sẻ.
 
Ở địa phương thực hiện công việc, không thể không có sự giúp đỡ của người nắm rõ tình hình địa phương.
 
Chương huyện lệnh ngoài việc tham ô ra còn chẳng để ý đến việc gì. Bồ sư gia lại nắm rõ việc lớn việc nhỏ ở Tụ Thuỷ này như lòng bàn tay, đầu óc lại thông minh, cơ mưu sách lược, là một người tài. Hạ Ngọc Cẩn nhìn thấy điều này ở hắn ta, tha mạng cho hắn ta, bảo Diệp Chiêu đơn giản dạy dỗ hắn ta vài câu, để hắn ta tự giác quyên tiền cứu giúp nạn dân, còn về số tiền quyên góp bao nhiêu, lại để cho hắn ta suy nghĩ kỹ lúc an táng cho Chương huyện lệnh.
 
Bồ sư gia không cần nghĩ cũng đã biết rõ.
 
Đã từng chứng kiến hình phạt cắt đôi người, nhưng chưa từng thấy cảnh đang đứng mà dùng roi cắt đôi người.
 
Một nửa thân trên của cấp trên ngày trước, thỉnh thoảng lại trèo vào trong giấc mơ.
 
Ông ta mỗi lần nhìn thấy tướng quân đều thấy sự kích động không thể điều khiển nổi.
 
Ông ta rất biết điều, biết lúc nào nên làm gì. Ngoài việc đem phần lớn gia sản tham ô đi nộp, còn lấy công chuộc tội, chăm chỉ hơn cả con bò già. Không sợ bẩn không sợ mệt, hầu như ăn ngủ đều cùng với nạn dân, thậm chí còn là ví dụ điển hình của một thanh quan. An ủi nạn dân, truyền phát thông cáo, dựng lều phát cháo, còn rộng lượng phát thuốc, phòng ngừa dịch bệnh, lũ lụt đi qua. Chỉ cần phát hiện ra người chết, bất kể là phải hay không phải chết do lũ lụt, thi thể đều đem đi đốt hết.
 
Người dân không muốn phá bỏ tục lệ, muốn lấy đông để làm loạn: “Lão gia nhà tôi chết vì bệnh, muốn nằm trong đất để yên ổn, nếu không ở trên trời không siêu thoát được”.
 
Bồ sư gia ngước đôi mắt có hai quầng thâm xịt hỏi lại: “Năm đó Diệp tướng quân ở Mạc Bắc đã giết chết mấy vạn quân địch, có thể ở kinh thành dùng quân pháp xử tử cả trăm người, dùng roi sắt có thể chặt đứt cha con Chương huyện lệnh ở Tụ Thuỷ này. Các người có tin là sau khi bệnh dịch bùng phát, cô ấy sẽ nhốt mấy người các ngươi lại, diệt cả người sống lẫn người chết không hả?”.
 
Tin! Không có người nào không tin!
 
Truyền từ người này sang người khác, chân tướng có phần sai lệch đi.
 
Sự tàn bạo của Diệp Chiêu khắc sâu vào lòng dân.
 
Trăm họ huyện Tụ Thuỷ vừa ngưỡng mộ hành động anh hùng của Diệp Chiêu trừ hại cho dân, cũng vô cùng sợ hãi trước thủ đoạn của cô ấy. Những nơi cô đi qua, bọn côn đồ lưu manh đến thế nào cũng đều ngoan ngoãn cúi đầu, cải tà quy chính, không dám gây chuyện, chỉ sợ vô tình động vào cô ấy lại bị lôi đi bẻ đôi người.
 
Bồ sư gia thấy mọi người do dự, liền bổ sung tiếp: “Đừng nghĩ nữa. Đốt thi thể cũng là vì tốt cho mọi người, dù sao người chết cũng chết rồi, chôn dưới đất hay lửa đốt cuối cùng không phải là hoá thành tro bụi sao? Người chết dù sao không thể quan trọng bằng người sống được phải không? Nếu để bệnh dịch bùng phát thì chẳng ai thoát được, các người đã từng thấy bệnh dịch ở Lệ Thuỷ ba mươi năm trước phải không? Mười người chết chín, tuyệt tử tuyệt tôn, mới là thảm kịch thực sự ở nhân gian! Bây giờ mọi việc đã thế rồi, tổ tiên nhà ngươi trên trời có linh sẽ phù hộ cho con cháu, hiểu lòng con cháu, chứ không thể gây rắc rối cho con cháu được.”.
 
Mọi người không dám cãi lại nữa, ngoan ngoãn nghe lệnh.
 
Việc cứu nạn của huyện Tụ Thuỷ lại diễn ra tốt đẹp như trước đây chưa từng có.
 
Tướng quân thì đáng sợ, Quận Vương lại đáng yêu.
 
Hạ Ngọc Cẩn đích thân chủ trì việc lục soát nhà Chương huyện lệnh. Cậu ta giảm giá đồ cổ và nhà cửa đất đai của ông ta bán cho người có của ở địa phương. Sau đó gọi một đám nô tài a hoàn tới, sau khi đánh giá thì đem đi bán. Đáng tiếc trong thời gian cứu nạn, lương thực nguy cấp, tuyệt đại bộ phận mọi người và thương hộ đều không muốn thêm người, đành phải bán với giá rẻ. Có người tình nguyện chuộc mang tính tượng trưng đưa hai người đi trước. Cuối cùng còn lại vài người bố mẹ đều mất, thực sự không có người cần, tạm thời cho vào lều cháo cứu nạn để giúp đỡ, đợi sau khi xong việc lại xem biểu hiện, tốt thì đem về kinh thành đem đi tặng.
 
Việc hay ho nhất là chủ quản và bọn tay chân chó tác oai tác qái của Chương huyện lệnh, bị trói đứng ở cửa nha môn huyện, áo quần rách nát, trên đầu còn cắm một cọng cỏ, trên mặt có hai chữ “Tẩu Cẩu” do chính tay Nam Bình Quận Vương viết. Giá tiền cứ theo tội to nhỏ không giống nhau, từ một đồng đến năm đồng. Lại còn sai một tên nô tài khua chiêng gõ trống rao “bán chó bán chó đây!”, để những thương hộ và trăm họ đã từng bị bọn họ ức hiếpmua về nhà giày vò xả nỗi hận thấu xương.
 
Chương huyện lệnh ngoài vợ ra, còn có mười người tiểu thiếp, sáu người con gái, trong đó người tiểu thiếp thứ tám là lúc ông ta tại nhiệm cướp về, vào nhà mới được năm tháng, bố mẹ cô biết được tin Chương huyện lệnh đã chết, vui mừng lấy lại dũng khí, cầu xin bảo đảm. Được hàng xóm làm chứng bèn vội vàng đến khổ sở cầu xin Hải chủ sự, muốn chuộc con gái bảo bối của mình về. Hải chủ sự mềm lòng, sau khi xin ý kiến của Hạ Ngọc Cẩn bèn quyết định thả cô ta về nhà. Còn những người thiếp phòng còn lại đợi vài ngày, không đợi được cha mẹ bọn họ tới xin giữ lại, chỉ có thể đem ra bán, đáng tiếc sau khi Lão Bảo lầu xanh biết được sự khủng khiếp của khâm sai, tất cả đóng hết cửa, hành sự hạn chế, tạm thời không mua những cô ngương mới. Những người bình thường cũng không muốn mua những cô nương yếu đuối không thể làm việc chỉ có thể ngắm như thế, đành cho tất cả vào danh sách lưu đày. Biết được tin dữ, bọn họ thấy con đường phía trước đã hết, ở trong ngục khóc đến nỗi kinh thiên động địa. Có người thiếp phòng trong lòng có sẵn mối hận, thừa cơ đánh Chương phu nhân một trận để trút giận, đánh đến nỗi quần áo rách nát tóc tai rũ rượi, xé ngực lộ chân, lính ngục được dịp hả hê.
 
Trời cao trong xanh, thời tiết thật đẹp.
 
Hạ Ngọc Cẩn và vợ đang ngồi trong căn chòi trong vườn hoa của Chương huyện lệnh an nhàn thưởng hoa.
 
Trên con đường đầy đá vụn dưới căn chòi, có một đám con gái đang quỳ, lục soát nhà quá nhanh, nên không kịp giấu đồ vật, những đồ trang sức châu báu trên tay trên đầu đều bị lột hết, ngoài những đứa bé, đến quần áo lụa là đều lột hết tặng cho nạn dân, tất cả đều mặc quần áo tù nhân rộng thùng thình, đưa mắt nhìn ra xa, giống như một chiếc túi một mặt trong khóm hoa vậy, cảnh tượng thật buồn bã.
 
Hạ Ngọc Cẩn chậm rãi bước lên trước tấm màn che, buồn bã nhìn cảnh tượng trước mặt, tự nói với giọng ai cũng có thể nghe được: “Tây Nam độc hại, Mạc Bắc gió cát, đàn ông thô lỗ hoang dã, đã quen với cuộc sống phú quý, những ngày sau này thì sao mà chịu được chứ?”.
 
Không nói còn tốt, nói rồi không những xấu xa mà còn khó nghe.
 
Chương phu nhân hầu như không thẳng lưng lên được. Bà ta khóc lóc bò ra đất, cầu khẩn với giọng khàn như vịt đực. Còn những người thiếp phòng và đám đàn bà con gái còn lại đều dập đầu cầu xin tha mạng. Có người khóc lóc gào thét, có người mất tất cả dự định và tương lai, có người mơ hồ không hiểu. Dường như có vài nghìn con vịt cùng kêu loạn, đến nỗi điếc cả tai.
 
Diệp Chiêu giúp chồng chọn một cái hạt sen tâm đắng, dịu dàng đưa vào mồm cậu ta, sau đó hết kiên nhẫn nhìn đám người: “Ồn ào quá, giết hết đi, đỡ gặp rắc rối”.
 
Hạ Ngọc Cẩn nhai nhai cái hạt, cả miệng thơm ngát, mãn nguyện lắc đầu nói: “A Chiêu nàng quá nhẫn tâm rồi, đều là những mỹ nhân xinh đẹp sao lại nỡ ra tay chứ?”.
 
Diệp Chiêu khinh bỉ: “Bọn họ á? Còn xinh đẹp? Người xấu tim đen, không bằng một sợi tóc của em họ thiếp”.
 
Hạ Ngọc Cẩn đập bàn tức giận: “Mẹ nhà ngươi chỉ nhớ em gái ngươi xinh đẹp thôi!”.
 
Diệp Chiêu an ủi: “Không phải, trong mắt của thiếp chàng là đẹp nhất”.
 
“Cút!”. Hạ Ngọc Cẩn bị làm cho nghẹn phải nuốt mấy lần cái hạt sen mới trôi xuống. Cậu ta không thèm nói chuyện nữa, đẩy người vợ khốn kiếp không biết nói năng ra, trực tiếp đứng trước mặt đám đàn bà con gái, cười khẩy nói: “Ta quyết định thả một trong số các ngươi”.
 
Hạ Ngọc Cẩn và tướng quân cãi nhau, chẳng nhẽ dùng bọn họ gánh tội?
 
Tất cả mọi người đều không khóc nữa, ngơ ngác nhìn cậu ta. Có vài người tự thấy mình xinh đẹp ra sức đầu mày cuối mắt với cậu ta, định dùng sự mê hoặc để quyến rũ cậu ta, đổi lấy một cơ hội sống sót. Tuy bọn họ khi trang điểm xinh đẹp đều không bằng một nửa Quận Vương gia, bây giờ dung mạo phờ phạc nên đầu mày cuối mắt trông càng khó coi, đến cả Dế Mèn và Cục Xương đều không muốn, âm thầm “phì” mấy tiếng trong lòng.
 
Hạ Ngọc Cẩn đi thẳng vào vấn đề: “Bồ sư gia tiết lộ, Chương vô đức khi sửa đê đã nhận một vạn năm nghìn lượng bạc. Hàng năm thu các đại thương hộ tiền hiếu thuận bốn nghìn lượng, còn có các khoản thu nhập do lập bừa bãi danh mục khác v.v… Những năm gần đây có số tiền hối lộ ít nhất không dưới bốn vạn lạng, nhưng số tiền này đều bị hắn ta giấu đi hết. Nếu các ngươi ai nói ra nơi cất giấu ngân lượng, ta sẽ miễn cho cái khổ phải xung quân, còn cho hai mươi lượng bạc, từ trong số tư sản lục soát sẽ cho một ngôi nhà nhỏ và năm mẫu ruộng, để cô ta ở lại Tụ Thuỷ, chăm chỉ mưu sinh”. Sau đó cậu ta nhìn Chương phu nhân, oán trách nói: “Cho ngươi đó”.
 
Chương phu nhân khóc lóc thảm thiết, nhất thời không nghe rõ cậu ta đang nói gì, đợi một lúc định thần lại, đang định mở miệng, thì Bạch Thị đang quỳ bên cạnh bà ta không cần suy nghĩ, dứt khoát ra tay, đẩy mạnh chủ nhân xuống đất. Nhân lúc bà ta còn đang chổng bốn vó lên trời, không kịp lật người dậy, xông lên trước hai bước, dõng dạc nói: “Tôi biết! Những việc tên cẩu quan đó làm, cái gì tôi cũng biết!”.
Like ủng hộ fanpage của Thảo nha:
<< Trước    / 116      Sau >>    Mục lục | Lên đầu
ads
210120
Hương Mật Tựa Khói Sương
Tác giả: Điện Tuyến
view: 2090900
Nd: Ngược. HE.
Thâu Trọn Gió Xuân
Tác giả: Thị Kim
view: 3934291
Nd: Ngược.
Bộ bộ kinh tâm
Tác giả: Đồng Hoa
view: 2012208
Nd: SE.
Quan hệ nguy hiểm (18+)
Tác giả: Khiêu Dược Hỏa Diệm
view: 4058715
Nd: Sủng. HE.
Chỉ là Hoàng hậu
Tác giả: Vu Tình
view: 3084129
Nd: HE.
Thịnh Thế Trà Hương
Tác giả: Thập Tam Xuân (Shisanchun)
view: 3684207
Nd: HE.
Thất thân làm thiếp
Tác giả: Nguyệt sinh
view: 4584118
Nd: Ngược. HE.
Bảy kiếp xui xẻo
Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương
view: 1849880
Nd: Ngược. HE.
Vân Trung Ca
Tác giả: Đồng Hoa
view: 1766141
Nd: Sủng. SE.
Yêu thương ma cà rồng
Tác giả: Mạc Nhan
view: 1463939
Nd: Sủng. HE.
Cẩm y chi hạ
Tác giả: Lam Sắc Sư
view: 920614
Nd: Sủng. HE.
Đại mạc dao
Tác giả: Đồng Hoa
view: 1603092
Nd: Sủng. HE.
Trường tương tư full - tập 1, 2, 3
Tác giả: Đồng Hoa
view: 14330493
Nd: Sủng. HE.
Duyên kỳ ngộ full tập 1, 2
Tác giả: Trang Trang
view: 2460876
Nd: Sủng. HE.
Cuộc chiến hôn nhân
Tác giả: Cống Trà
view: 3062087
Nd: HE.
Vô sắc công tử
Tác giả: Thẩm Tiểu Chi
view: 2150640
Nd: Sủng. HE.
Thịt thần tiên
Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa
view: 1537275
Bạo Quân ôn nhu của ta (Tái sinh duyên)
Tác giả: Mạc Vũ Bích Ca
view: 8613581
Nd: Ngược. HE.
Thể loại
Truyện hay

Đọc nhiều
Tuyệt sắc yêu phi   view 16812381
Em Dám Quên Tôi   view 9018474
Không xứng   view 8636447
Hiền Thê Khó Làm   view 8420662
Gia cố tình yêu   view 8186543
Thứ nữ sủng phi   view 8185410
Lên đầu trang
Home
Blog
Hội yêu ngôn tình
Sitemap
Tôi tên Thảo - và tôi yêu truyện

Chào mừng bạn ghé thăm website thảo truyện.com. Hãy đọc và cùng chia sẻ những câu truyện tiểu thuyết ngôn tình hay nhất và mới nhất nhé!

từ khóa: đọc truyện www, ngon tinh, ngontinh, truyện chọn lọc, truyện ngôn tình hay nhất, ngon tinh hay nhat, list truyen hay, web truyen hay, tìm truyen hay de doc