Home
Blog
Hội yêu ngôn tình
Sitemap
Tôi tên Thảo - và tôi yêu truyện
Ở đây mình chỉ post những truyện hay đã được chọn lọc tỷ mỷ thôi, mời cả nhà tha hồ nhảy hố không lo bị sụp đâu ạ :) !!
Like ủng hộ fanpage của Thảo nha:

Phá của, thật sự là rất phá của! 

Điềm Nhi nhìn mớ mứt kẹo điểm tâm trước mắt chất thành đống gần như đụm núi nhỏ, không khỏi trợn mắt há hốc mồm lẩm bẩm nói: “Nhiêu đây ăn phải bao lâu mới hết a!” Cho dù có tiền cũng không nên tiêu pha như vậy chớ. 

“Chọn vài món nàng thích,” Dận Chân bộ dạng lơ đễnh nói: “Còn dư lại thưởng cho bọn hạ nhân là được.” 

“Không được!” sau khi nghe vậy, Điềm Nhi không chút do dự mà phản bác: “Đây là gia đặc biệt mua cho thiếp, không được cho người khác.” Vẻ mặt trông thật hẹp hòi, thật nhỏ mọn. 

Dận Chân nghe vậy khóe miệng không khỏi hơi nhếch lên, rất rõ ràng là đã bị lời ngon tiếng ngọt của tiểu thê tử lấy lòng. 

Từ trong gói giấy dầu lấy ra một quả hồ lô, Điềm Nhi cười mắt cong thành hình trăng khuyết, liếm một cái, ừm, rất ngọt, nhẹ nhàng cắn một chút, a ~~~ chua quá!!! 

Nom bộ dạng tiểu thê tử vừa lòng thỏa ý, thích thú ăn ngon lành, Dận Chân không khỏi mỉm cười, đột nhiên, quay đầu lại, cũng lấy một quả sơn tra trong tay nàng. 

Điềm Nhi sửng sốt, cái miệng nhỏ ngậm mứt mà phồng lên một cục. Chẳng lẽ, vị hôn phu đại nhân cũng muốn ăn? Muốn ăn thì cứ việc nói thẳng đi, chỗ đó còn một đống kìa. 

“Ngọt quá!” Dận Chân cau mày bình luận. 

o(╯□╰)o ngọt ngươi còn giành với ta, khi dễ hức hức... 

Nhưng mà nói tới nói lui, mấy thứ bánh kẹo này cũng không để lâu được, vì thế Điềm Nhi liền cho đám người San Hô mỗi loại một ít, còn lại đều cho vào hộp quà, đưa đến phủ Nữu Hỗ Lộc. Văn Hoa ca ca sẽ dự thi tú tài năm nay, nghe nói bây giờ đang chăm chỉ đọc sách trong phòng. Đưa chút đồ ăn ngon qua, vừa vặn ca ca có cái gặm đỡ buồn. (hai anh em đều mê ngọt) 

Ngày cứ như vậy chậm rãi trôi qua, chớp mắt đã đến mùa hạ. 

Đã mang thai hơn tám tháng, lúc này Điềm Nhi hoàn toàn biến thành một trái cầu. Thân thể nàng vốn nhỏ nhắn, mà bụng lại lớn thần kỳ, đứng trên đất nàng còn không thấy được chân mình. 

Một buổi chiều nọ, Điềm Nhi mê mê mang mang ngủ không yên giấc, Dận Chân nằm nghiêng bên cạnh nàng, thấy tiểu thê tử dần dần nhíu mày, trên mặt cũng lộ vẻ thống khổ, gần như là trong nháy mắt, hắn liền quăng sổ con trong tay, nhẹ nhàng lay lay Điềm Nhi, gọi tên nàng. 

“Không, không có chuyện gì.” Điềm Nhi bị lay tỉnh, thấy vẻ mặt Dận Chân lo lắng, mặt nàng đầy mồ hôi lạnh không khỏi lắc lắc đầu nói: “Chân, chuột rút thôi.” 

Trong khoảng thời gian này, tình trạng sưng phù và rút gân thường xuyên xuất hiện trên người nàng, vì thế Điềm Nhi chịu khổ không ít. 

Dận Chân đỡ nàng ngồi dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Nhi nhăn nhó, miệng nhỏ không ngừng thở phì phò, trong đôi mắt to cố nén nước mắt. Một cảm giác đau nhức như bị kim đâm thoáng vụt qua trong tim Dận Chân. 

“Duỗi chân ra, gia xoa xoa cho nàng.” Vén chăn lên, bàn tay to khớp xương rõ ràng liền xoa lên đôi chân sưng phù như củ cải trắng của Điềm Nhi. 

“Ô, đau, hítss... Chàng nhẹ, nhẹ tay chút...” Tiểu thê tử dùng cặp mắt to ầng ậng nước nhìn hắn, bên trong tràn đầy lên án. 

“Làm gì yếu ớt như vậy, ráng nhịn một chút.” Dận Chân từng luyện võ, đối với kinh mạch thân thể cũng có chút tinh thông, lần này ấn mạnh xuống, hai chân Điềm Nhi quả nhiên không còn đau đớn co giật. 

Ngoài tấm bình phong bằng đá trước sân đình. 

Tiền ma ma kéo lại San Hô đang muốn đi vào trong. 

“Ma ma, bà kéo ta làm gì, không nghe chủ tử kêu đau sao?” 

“Con bé ngốc.” Tiền ma ma lắc lắc đầu, buột miệng cười nói: “Đừng quên chủ tử gia còn ở trong đó, nếu phúc tấn có chuyện gì, gia đã sớm kêu người rồi.” Hiện tại cũng không có động tĩnh gì, có nghĩa là phúc tấn không sao. 

San Hô nghe vậy cảm thấy cũng đúng, là mình quá khẩn trương. 

Kỳ thật cũng chẳng trách được nàng, có thể nói càng gần đến ngày lâm bồn, toàn bộ Gia Hòa viện đều hoàn toàn bị vây trong trạng thái căng thẳng, bất kể chút gió thổi cỏ lay cũng có thể khiến họ giật mình cả nửa ngày. 

“Vẫn là ma ma ngài trầm ổn nhất.” San Hô khẽ thở dài, vẻ mặt cảm tạ. 

Tiền ma ma nghe vậy cười nói: “Các ngươi đều là cô nương tuổi còn trẻ, gặp chuyện này, khó tránh khỏi có chút kinh hoảng. Cứ yên tâm đi, có ta ở cạnh chăm nom chủ tử, cam đoan không sai được.” 

San Hô dùng sức gật gật đầu. 

“... Lại nói,” Tiền ma ma quay đầu liếc nhìn tấm bình phong thật cao kia, nhẹ giọng cảm thán nói: “Phúc tấn nhà chúng ta quả thật có phúc khí lớn.” Trong vòng mười mấy năm, Tứ bối lặc cưới tổng cộng ba phúc tấn, trong phủ cơ thiếp lớn nhỏ cũng không thiếu, nhưng lại không có ai có thể mang thai đứa bé của gia. Nhưng ngược lại vị phúc tấn này thành thân mới ba tháng liền có tin vui, nay còn sắp lâm bồn, nếu thai này là bé trai, vậy địa vị của nàng ở phủ Tứ bối lặc, gần như không ai có thể lay động. 

“Chứ sao, hiện tại ta á, chỉ mong phúc tấn có thể bình an sinh hạ tiểu a ca.” San Hô chắp tay trước ngực, miệng không ngừng lẩm bẩm: “A Di Đà Phật, A Di Đà Phật, cầu ông trời phù hộ a.” 

Tiền ma ma nghe vậy lại vui vẻ cười cười, cô bé ngốc, cho dù phúc tấn có sinh ra một cách cách cũng không sao cả. Ngươi không phát hiện, lúc phúc tấn mang thai, gia không hề đến chỗ nữ nhân khác sao? Ước chừng cũng phải 8 tháng rồi a. Đây là vì sao? Không phải ngài ấy không muốn, mà là bận tâm đến cảm nhận của phúc tấn, bởi vì trong lòng có nàng, có thể đè nén được nhu cầu cơ thể. Gia đối với phúc tấn là động chân tâm a. 

Đương lúc Tiền ma ma cùng San Hô rầm rì trò chuyện với nhau, trong phòng, Điềm Nhi đang tựa vào người Dận Chân, cầm bàn tay của người nào đó mà đùa nghịch. “Chàng thấy...” Đột nhiên, nàng nâng đầu nhỏ lên thích thú dào dạt hỏi: “Con chúng ta, nên đặt tên gì mới tốt a?” 

Đối với việc này, Dận Chân đã sớm suy tính từ lâu, mở miệng liền nói: “Hoằng Hi, Hoằng Chính, Hoằng Húc, Hoằng Hiên.” 

Ớ? Có bốn lựa chọn sao? Điềm Nhi chớp chớp mắt: “Gia đặt đều rất dễ nghe a! Vậy nên chọn cái nào?” 

“Cái nào cũng được.” khóe miệng Dận Chân tràn đầy một loại đắc ý bí ẩn, hắn nói: “Còn lại thì để cho đám lão Nhị, lão Tam, lão Tứ dùng.” 

Lão Nhị? 

Lão Tam? 

Lão Tứ? 

Người nào đó cực kỳ 囧. (bấn) 

“Vị hôn phu đại nhân,” khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Nhi tràn ngập ngưỡng vọng, ngửa mặt lên: “Quả nhiên nhìn xa trông rộng.” 

Dận Chân nhướn mày, được thê tử ca tụng rất chi là hưởng thụ. 

Vì thế trong khoảng thời gian đầy trông mong kỳ vọng này, ngày Điềm Nhi lâm bồn cuối cùng đã tới. 

Lúc bụng phát động, là đúng nửa đêm. 

Điềm Nhi đang nửa ngủ mê, thấy bụng trĩu xuống nặng cực kỳ, cảm thấy trong người như có vật gì đó đang chậm rãi chảy ra bên ngoài. 

Lay lay Dận Chân nằm cạnh, một câu: “Hình như thiếp sắp sinh!” của nàng khiến cho hoàng tử ngày thường mặt lạnh, sắc mặt đại biến. 

Trong phòng lập tức thắp đèn đuốc sáng trưng, vào lúc này Tiền ma ma trấn định nhất, đầu tiên là sờ sờ bụng Điềm Nhi, sau đó mới nói với mọi người: “Phúc tấn hiện tại chỉ vừa phát động, cách lúc chân chính sinh phải một đoạn thời gian nữa. San Hô, Phỉ Thúy hai người thay quần áo cho phúc tấn, Tiểu Hỉ Tử khiêng cái tháp lại đây, nâng phúc tấn đến phòng sinh. Bích Hà đến phòng bếp, bảo họ nấu một bát cháo gà nhân sâm. Yến Thảo đi mời bà đỡ...” Ước chừng là Tiền ma ma bình tĩnh chỉ huy có tác dụng, tất cả mọi người trấn định lại tinh thần, bắt đầu đều chia nhau ra ai làm việc người nấy đâu vào đấy. 

“Gia đi ra ngoài đi.” Điềm Nhi trên trán nổi đầy mồ hôi hột, trên mặt là nụ cười kiên định: “Điềm Nhi nhất định làm được.” 

Dận Chân nắm chặt tay tiểu thê tử, một đôi mắt sâu thẳm yên lặng nhìn nàng: “Gia muốn nàng và con đều bình an vô sự.” 

“Thiếp, thiếp cam đoan.” 

... 

Một canh giờ sau. 

Điềm Nhi nằm trên giường, trong tầm mắt là khuôn mặt của Tiền ma ma cùng vài bà đỡ không ngừng tới lui, cơn co thắt và chấn động không dứt, khiến nàng phát ra tiếng kêu thảm thiết, đau đớn tàn phá mỗi một dây thần kinh trong cơ thể. 

Tiền ma ma tựa hồ như đang nói gì đó, nhưng nàng lại không nghe rõ, bởi vì nàng thật sự rất đau, rất rất đau. 

Điềm Nhi cảm thấy trong bụng mình dường như đang phát sinh dị biến nào đó, cảm giác bụng dưới quặn đau mãnh liệt và cảm giác đau đớn, như con sóng điên cuồng làm cho lòng nàng lâm vào vô hạn khủng hoảng, trong thoáng chốc, nàng có suy nghĩ, có lẽ hôm nay mình sẽ chết tại đây. 

“A! A! A...” 

Tiền ma ma đứng bên cạnh nàng dùng giọng kiên định không ngừng khích lệ: “Phúc tấn, hít vào... sâu một chút... thở ra... hít vào... thở ra... đừng nhanh quá, ngài sẽ ngất đi đấy, dùng sức, dùng thêm lực... tiểu chủ tử lập tức sẽ ra ngay...” 

“Không được, không được, ta muốn chết...” Điềm Nhi chảy nước mắt, lúc này nàng tràn ngập sợ hãi, đời này nàng chưa bao giờ trải qua đau đớn đến vậy. 

“Dận Chân, Dận Chân, Dận Chân...” trong lúc ý thức mơ hồ, nàng nỉ non gọi tên nam nhân. Hắn đã khát vọng, ao ước có một đứa bé như thế, cho nên nhất định phải, nhất định phải... nhất định phải sinh ra được. 

“Gia, phúc tấn nhất định sẽ không sao.” Ngoài phòng sinh, Tô Bồi Thịnh nhìn Dận Chân vẫn đứng như trời trồng không hề nhúc nhích, không khỏi nhẹ giọng khuyên bảo: “Phúc tấn cùng tiểu chủ tử nhất định sẽ ‘cát nhân thiên tướng’*.” 

(* cát nhân thiên tướng: ở hiền gặp lành, trời giúp người hiền) 

Dận Chân hít một hơi thật sâu. 

Đối với loại chuyện này, hắn duy chỉ từng trải qua một lần đến từ Tống thị, khi đó hắn mới chỉ là một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, lúc truyền đến tin Tống thị sinh được một bé gái, hắn còn đang ở trong ngự thư phòng trong cung, lúc ấy tâm tình như thế nào, đại khái cũng chỉ là, “A, mình làm cha rồi!”, sau đó nên đọc sách thì đọc sách, nên luyện chữ thì luyện chữ. 

Khi đó, hắn sẽ không ngờ được, đứa bé gái nho nhỏ chỉ sống được ba ngày, ngay cả tên cũng chưa có, cứ như vậy mà đi kia, sẽ là đứa con duy nhất của hắn. 

Mãi cho tới hôm nay. 

Ngọn lửa trong lồng đèn đỏ thẫm cháy mãi cho tới lúc tờ mờ sáng mới dần dần tắt đi, theo tia nắng sớm mai đầu tiên rọi xuống thế gian, là một tiếng khóc trong trẻo đột nhiên vang lên.  

Thân thể Dận Chân mạnh mẽ lay động. 

Like ủng hộ fanpage của Thảo nha:
<< Trước    / 106      Sau >>    Mục lục | Lên đầu
ads
187975
Thích khách vô danh
Tác giả: Dạ Tuyết Miêu Miêu
view: 1305113
Nd: HE.
Tương tư bất hối
Tác giả: Tiểu Lị Tử
view: 1039270
Nd: HE.
Ba Lần Gả
Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong
view: 1400800
Nd: HE.
Trọng sinh Chu Chỉ Nhược
Tác giả: Phượng Vũ Linh Lạc
view: 866745
Nd: Ngược. HE.
Trầm Hương Tuyết
Tác giả: Thị Kim
view: 2308951
Nd: Ngược. HE.
Đường Uyển sống lại
Tác giả: Du Đăng
view: 1010533
Nd: HE.
Bộ bộ liên hoa
Tác giả: Thanh Ca Nhất Phiến
view: 1283689
Nd: HE.
Người Ngọc (Thiên chi kiều nữ)
Tác giả: Mộc Kiều
view: 3446380
Nd: HE.
Lộc Đỉnh Ký
Tác giả: Kim Dung
view: 821837
Nd: HE.
Sư gia PK Huyện Lệnh
Tác giả: Tửu Tiểu Thất
view: 622223
Nd: HE.
Chuyện xấu nhiều ma
Tác giả: Na Chích Hồ Ly
view: 973762
Nd: HE.
Thiên Hậu pk Nữ Hoàng
Tác giả: Phong Lưu Thư Ngốc
view: 882607
Nd: HE.
Thủy Chử Đại Thần
Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa
view: 825030
Nd: HE.
Thất Phu Nhân
Tác giả: Lạc Tùy Tâm
view: 2425753
Nd: HE.
Do kí kinh hồng chiếu ảnh
Tác giả: Phong Ngưng Tuyết Vũ
view: 857887
Nd: Ngược. SE.
Đế Hoàng Phi
Tác giả: Hoại Phi Vãn Vãn
view: 1857193
Nd: HE.
Cửu Dung
Tác giả: Hoài Châm Công Chúa
view: 1811461
Nd: SE.
Vọng giang nam
Tác giả: Hồ Điệp Seba
view: 758183
Cùng ta vui vẻ được không
Tác giả: Trương Chương
view: 7192696
Nd: HE.
Thể loại
Truyện hay

Đọc nhiều
Tuyệt sắc yêu phi   view 16811866
Em Dám Quên Tôi   view 9016105
Không xứng   view 8635623
Hiền Thê Khó Làm   view 8419735
Gia cố tình yêu   view 8185719
Thứ nữ sủng phi   view 8185101
Lên đầu trang
Home
Blog
Hội yêu ngôn tình
Sitemap
Tôi tên Thảo - và tôi yêu truyện

Chào mừng bạn ghé thăm website thảo truyện.com. Hãy đọc và cùng chia sẻ những câu truyện tiểu thuyết ngôn tình hay nhất và mới nhất nhé!

từ khóa: đọc truyện www, ngon tinh, ngontinh, truyện chọn lọc, truyện ngôn tình hay nhất, ngon tinh hay nhat, list truyen hay, web truyen hay, tìm truyen hay de doc