Home
Blog
Hội yêu ngôn tình
Sitemap
Tôi tên Thảo - và tôi yêu truyện
Ở đây mình chỉ post những truyện hay đã được chọn lọc tỷ mỷ thôi, mời cả nhà tha hồ nhảy hố không lo bị sụp đâu ạ :) !!

Trừ Em Ra Còn Có Ai

Tác giả : Lâu Vũ Tình   
Chương 21
<< Trước    / 31      Sau >>    Mục lục | Xuống cuối
Like ủng hộ fanpage của Thảo nha:

 Uông Điềm Hinh như hiểu ra. "Bác gái nói, là Hà Vũ Luân sao?"

 
"Cháu cũng biết cậu ta?"
 
"Gặp một lần, Tử Ngôn và anh ta đã không có lui tới nữa."
 
"Ai! Bác cũng không rõ hai đứa gây nhau cái gì, giao tình nhiều năm không còn, theo cá tính trọng tình trọng nghĩa của Tử Ngôn, nhất định là làm chuyện khiến nó rất không thể tha thứ, nó không muốn nhắc tới, bác cũng không hỏi." Rửa rau xong, mẹ Quan xoa tay, từ tầng dưới tủ gỗ lấy ra một bình thủy tinh. "Mỗi lần bị ba đánh xong, bác đều sẽ dùng rượu thuốc xoa cho nó, hiện tại công việc này liền giao cho cháu."
 
Cô hiểu, đây là dặn dò thận trọng nhất của người mẹ, khi giao phó cuộc sống của con mình vào tay một người phụ nữ khác, để người phụ nữ đó nhận lấy sự vui vẻ, bi thương, tất cả của anh.
 
Uông Điềm Hinh trịnh trọng đưa tay nhận lấy, đó là món quà trân quý nhất. "Cám ơn bác gái."
 
Đẩy cánh cửa khép hờ ra, anh đang ngồi ở đầu giường nhắm mắt dưỡng thần, cô lặng lẽ vào bên trong, từ sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy anh. Nhận ra hương thơm quen thuộc bay vào cánh mũi, anh buông lỏng thân thể, tựa sát vào cô. "Nói chuyện với mẹ xong rồi à?" Anh liếc cái bình trong tay cô, vậy bày tỏ, mẹ tán thành cô sao?
 
"Ừ. Bác gáu rất tốt."
 
"Vậy thì tốt."
 
"Anh từ nhỏ đã lớn lên trong sự giáo dục ác liệt này rồi à?"
 
"Trước kia ở trong nhà, mỗi ngày đúng bảy giờ phải rời giường, phải xử lý chuyện của mình cẩn thận tỉ mỉ, không phải dối trên gạt dưới, không phải đẩy trách nhiệm, không phải tranh công ủy qua, không thể quá lời cợt nhã, không được làm trái với lương tri, không thể phụ lòng phụ bạc nghĩa, không tuân theo bất kỳ một gia huấn nào của nhà họ Quan, thì gia pháp phục vụ."
 
Há há há! Hoàn toàn thao luyện con như lính nhé, khó trách tập quán sinh hoạt của anh tốt như vậy, mỗi sáng sớm rời giường còn phải gắp chăn nữa! So với anh, cô tự giác thấy xấu hổ rồi.
 
"Cho nên lúc nãy là phạm vào dối trên gạt dưới, đẩy trách nhiệm, phụ lòng bạc phụ nghĩa?" Ba tội cùng lúc, khó trách bị đánh thảm như vậy.
 
"Đúng vậy!" Anh bất đắc dĩ thở dài. Cha bị chọc tức, hoàn toàn không có không gian chống án.
 
"Em thật sự hoài nghi, anh từ nhỏ đã lớn lên trong kỷ luật sắt, nhưng sao lại không giáo dục Duyệt Duyệt như thế?"
 
"Mặc dù ba anh yêu cầu con trai nghiêm khắc, nhưng lại tha thứ cưng chìu con gái vô cùng, bởi vì ông ấy cảm thấy con trai phải có trách nhiệm, con gái thì lại do trời ban, từ nhỏ phải được người ta cưng chiều." Tiêu chuẩn con trai là cỏ, con gái là bảo, năm người con trai nhà bọn họ đều lớn lên dưới sự đối xử bất bình đẳng này, thấy nhưng không thể trách rồi.
 
"Thật sao?" Quan niệm thật thú vị, khó trách anh cưng chiều Duyệt Duyệt cưng chiều đến cả cô cũng ghen ghét, quả nhiên chịu ảnh hưởng giáo dục của gia đình sâu đậm!
 
Tựa sát một lát, cô mới thoáng buông tay, vỗ vỗ vai anh. "Cởi áo xuống."
 
Anh làm theo, Uông Điềm Hinh liền rót chút rượu thuốc ra lòng bàn tay, xoa xoa nhè nhẹ. Vết bầm trên lưng làm cô đau lòng nhíu lông mày lại. "Rất đau phải không? Anh nha, thật là ngốc, biết rõ ba anh đang nổi bão, sao lại không sớm giải thích cho ông ấy?"
 
"Trường hợp đó, không tiện nói." Anh chị em đều ở đây, nói ra thì lập trường của cô sẽ rất lúng túng. Còn có Duyệt Duyệt. . . . Bé rất thông minh, nghe hiểu lời người lớn nói, vậy sẽ làm bé tổn thương.
 
Lúc tuổi nhỏ cải chính không được, cho nên bé lung tung kêu papa, vốn tưởng rằng đợi bé lớn một chút, tương đối hiểu chuyện sẽ rõ ràng, nhưng cho tới bây giờ, từ đáy lòng bé đã thật sự cho rằng anh cha đẻ của bé.
 
Đời này anh đã không có ý định nói cho bé biết chân tướng rồi, Duyệt Duyệt là con gái của anh, vĩnh viễn đều thế.
 
"Anh nha, luôn nghĩ thay người khác, mình thì mặc kệ. Việc này mà lặp lại thêm mấy lần, dù anh chịu đựng được, trái tim em cũng không chịu nổi."
 
"Điềm Hinh, ba anh không có đáng sợ như vậy, nếu em từ từ tìm hiểu ông ấy, thì sẽ biết ông ấy rất coi trọng người nhà."
 
Tay cô hơi chậm lại. "Ba anh —— biết chuyện Hà Vũ Luân sao?"
 
"Ừ. Hà Vũ Luân không biết sống chết, sẵng giọng trước mặt cha anh, nói hắn ta yêu anh, muốn cha anh tác thành cho hắn, tự cung khai hành động xấu xa đó, bị ba anh đánh tới chấn thương sọ não, tay trái gãy xương, xương sườn cũng gãy ba cái phải đến bệnh viện khám gấp, nếu không phải anh ở bên cạnh ngăn cản, chắc ba anh sẽ bị tội hình sự vì làm trọng thương người khác, nhưng ông ấy vẫn nói: sợ cái gì, giỏi lắm chính là ăn cơm tù mà thôi, người nhà của ba không phải ai cũng có thể khi dễ."
 
"Bác trai thật có cá tính." Cô cười cười, dịu dàng ghé vào lỗ tai anh nói: "Tử Ngôn, anh thật giống ba." Anh cũng dùng tâm tình này bảo vệ cô và Duyệt Duyệt, không để cho họ bị chút uất ức và tổn thương nào, cô thật là may mắn vì gặp được anh.
 
Bữa cơm đoàn viên năm nay, cô và người nhà họ Quan tụ chung, cảm thụ tình thân ấm áp liên quan chặt chẽ, trên dưới nhà họ Quan không ai xem cô là người ngoài, mở miệng ngậm miệng gọi cô chị dâu cả, lập tức có nhiều người thương yêu Tiểu Duyệt Duyệt, càng thêm cả ngày vui vẻ cười không ngừng.
 
Cô bé miệng ngọt, lại khéo léo đáng yêu, rất được lòng người. Hôm nay là bà nội dẫn bé đến lều gà nhặt trứng gà, ngày mai là chú hai dẫn bé ra vườn hái mận, ngày mai thì lại là cô cả dẫn đi xem pháo hoa, ngày kia thì chú út dẫn bé đi bắt cá nhỏ. . . . . . Mỗi ngày rất bận rất bận, như con quay nhỏ chuyển không ngừng, bận rộn cảm thụ sự yêu thương của mọi người, cũng bận rội vui vẻ.
 
Ai oán nhất phải là ba Quan rồi, tính đến trước mắt, ông là người duy nhất trong nhà họ Quan chưa có ôm Tiểu Duyệt Duyệt.
 
Tâm lý Tiểu Duyệt Duyệt có bóng mờ, bởi vì rất thích rất thích papa, cho nên mới không thích người khi dễ papa, không cách nào thân cận.
 
Cô bé này là Quan Tử Ngôn một tay nuôi nấng, làm sao không biết bé đang suy nghĩ gì, nên bí mật lặng lẽ nói cho bé biết: "Ông nội đánh papa, chỉ là papa dạy dỗ con cái thôi, tựa như Duyệt Duyệt làm việc gì sai, mẹ cũng sẽ đánh Duyệt Duyệt, Duyệt Duyệt sẽ cảm thấy mẹ đang khi dễ con, không thương mẹ nữa sao?"
 
"Không phải."
 
"Cho nên, ông nội cũng không phải đang khi dễ ba, hơn nữa, không có ông nội thì không có papa đâu! Như vậy Duyệt Duyệt hiểu không?"
 
"Hiểu." Không có ông nội thì không có papa, không có papa thì không có bé, cho nên ông nội rất quan trọng.
 
Hôm sau liền nhìn thấy ba Quan rất thỏa mãn chơi cờ nhảy với bé rồi.
 
"A, không tính không tính á..., người ta muốn đi lại ——" cô bé ăn vạ.
 
"Như vậy sao được, nâng tay không trở thể rút lại."
 
"Người ta không chịu!"
 
"Được được được, cháu muốn đi lại ở đâu . . . ." Bị trộm ăn xong mấy bước, ông bác 50 tuổi bại bởi em bé chưa đầy 4 tuổi, còn thua liền năm ván, mất thể diện vứt xuống nhà bà ngoại.
 
Quan Tử Ngôn và Uông Điềm Hinh núp ở phía sau cửa cười trộm đến nói không ra lời.
 
"Trời ạ! Anh làm con trai của ba ba mươi năm, còn chưa thấy dáng vẻ này của cha." Quả thực là tú tài gặp quân binh, có lý không nói được.
 
"Hiện tại em tin tưởng lời anh rồi." Quả nhiên con gái là bảo, con trai là cỏ. Ba Quan quyền uy, lại là một người trong đó, cưng chiều Duyệt Duyệt cưng chiều đến không ra gì nhất.
 
"Hiện tại em yên tâm?" Mọi người nhà họ Quan, đều rất ưa thích Duyệt Duyệt.
 
"Ừ." Sau giữa trưa, hai người sóng vai ngồi ở trước đình viện, nắm tay nhau, tựa vào vai anh, tán gẫu câu có câu không, gió đưa tới mùi hoa sơn chi nhàn nhạt, nhàn nhã vừa lòng.
 
Không biết qua bao lâu, Tiểu Duyệt Duyệt vui vẻ chạy tới. "Papa, papa, ông nội cho con."
 
Nhìn hộp kẹo sữa trong lòng bàn tay nhỏ. "Có nói cám ơn ông nội hay không?"
 
"Có. Chia papa ăn." Em bé có ý định đơn giản, thứ thích nhất đều muốn chia cho người thích nhất.
 
Anh hôn má mềm một cái. "Duyệt Duyệt giữ lại từ từ ăn, ăn xong phải đánh răng đó!"
 
"Dạ." Lại chạy mất không thấy bóng dáng như một làn khói.
 
"Oa! Nó hoàn toàn không thấy em ư!" Người mẹ kháng nghị rồi, Quan Tử Ngôn vỗ vỗ đầu của cô, tạm thời biểu lộ an ủi.
 
Trong chốc lát, bé lại chạy trở về. "Papa, papa, chú út dẫn con đi bắt đó!" Đưa tay nhỏ bé ra, hiến vật quý cho anh xem.
 
Anh liếc nhìn thứ trong bàn tay nhỏ. "Kêu là bọ rùa."
 
"Dạ!" Gật đầu, lại chạy đi.
 
Trẻ em ở thành phố cũng đáng thương, phóng tầm mắt nhìn tới tất cả đều là nhà cao, cả bọ rùa cũng chưa từng thấy, chứ đừng nói leo cây bắt cá, có một cơ hội để cho bé tiếp xúc tự nhiên cũng là không tệ. Anh hướng về phía Duyệt Duyệt rời đi cất giọng kêu: "Quan Tử Cần, em cẩn thận chăm sóc Duyệt Duyệt cho anh, thiếu cọng lông anh sẽ lột da em."
 
Lại một lát sau —— "Papa, papa!"
 
Quan Tử Ngôn nhìn lại cái bình nước nhỏ. "Gọi là nòng nọc, sau khi lớn lên sẽ thành con ếch đó."
 
Chưa tới một lát —— "Papa, papa!"
 
"Nó là con sâu, về sau sẽ biến thành bươm buớm rất đẹp." Sao Tử Cần lại đưa thứ này cho bé chơi! Chỉ là Tiểu Duyệt Duyệt lá gan lớn, cũng dám đụng sinh vật ngọa nguậy này.
 
Chưa tới một lát ——
 
"Kêu là con giun." Sao càng lúc càng gớm thế! Anh thật tò mò, kế tiếp sẽ có cái gì?
 
Một lát nữa ——
 
"Gọi là cường . . . . cường. . . . . Cường ca. . . . . ." Sắc mặt thay đổi, âm thanh nghiêm trọng run rẩy.
 
"Là con gián." Uông Điềm Hinh bổ sung, nhà nào cũng có. Kỳ quái nhìn anh một cái, quan sát sắc mặt tái nhợt của anh. "Anh sợ con gián?"
 
Người đàn ông đội trời đạp đất, bảo vệ cô và Duyệt Duyệt giống như ngọn núi, lại còn không bằng đứa bé 3, 4 tuổi, e ngại sinh vật nhỏ trong lòng bàn tay bé?
 
"Anh, anh, anh. . . . ." Rất rõ ràng né tránh Duyệt Duyệt đến gần, em bé vô cùng bi thương nhìn papa xa lánh bé.
 
Má ơi! Anh hỏng mất rống lên: "Quan Tử Cần, cậu cút ra đây cho tôi!"
 
Like ủng hộ fanpage của Thảo nha:
<< Trước    / 31      Sau >>    Mục lục | Lên đầu
ads
180765
Viễn cổ y điện
Tác giả: Thanh Ca Nhất Phiến
view: 989418
Nd: Sủng. HE.
Hoa đào rực rỡ
Tác giả: Nhan Nguyệt Khê
view: 1276273
Nd: HE.
Lần Đầu Bên Nhau
Tác giả: Thái Trí Hằng
view: 741806
Nd: SE.
Chưa Từng Hẹn Ước
Tác giả: Lục Xu
view: 815657
Nd: HE.
Vợ Có Thuật Của Vợ
Tác giả: Dư San San
view: 854282
Nd: HE.
Bình an của anh
Tác giả: Tích hòa
view: 761479
Hồ Đồ
Tác giả: Ngải Tiểu Đồ
view: 962123
Nd: SE.
Lương Ngôn Tả Ý
Tác giả: Mộc Phù Sinh
view: 1107353
Nd: HE.
Từ Bỏ Em, Kiếp Sau Nhé
Tác giả: Trang Trang
view: 787950
Nd: HE.
Thiếu Tướng Ế Vợ
Tác giả: Tùy Hầu Châu
view: 791864
Nd: HE.
Thất Nương
Tác giả: Nhất mộng bạch đầu
view: 734905
Hái Sao
Tác giả: Lâm Địch Nhi
view: 917627
Nd: HE.
Nhập Nhầm Xác Yêu Đúng Người
Tác giả: Tựu Mộ
view: 974277
Nd: HE.
Ai Sẽ Mang Giày Cao Gót Cho Em
Tác giả: Hạc Xanh
view: 1711963
Nd: HE.
Bí Mật Vượt Thời Gian
Tác giả: Cô Bát
view: 813494
Nd: HE.
Thể loại
Truyện hay

Đọc nhiều
Tuyệt sắc yêu phi   view 16812381
Em Dám Quên Tôi   view 9018474
Không xứng   view 8636447
Hiền Thê Khó Làm   view 8420662
Gia cố tình yêu   view 8186543
Thứ nữ sủng phi   view 8185410
Lên đầu trang
Home
Blog
Hội yêu ngôn tình
Sitemap
Tôi tên Thảo - và tôi yêu truyện

Chào mừng bạn ghé thăm website thảo truyện.com. Hãy đọc và cùng chia sẻ những câu truyện tiểu thuyết ngôn tình hay nhất và mới nhất nhé!

từ khóa: đọc truyện www, ngon tinh, ngontinh, truyện chọn lọc, truyện ngôn tình hay nhất, ngon tinh hay nhat, list truyen hay, web truyen hay, tìm truyen hay de doc