Home
Blog
Hội yêu ngôn tình
Sitemap
Tôi tên Thảo - và tôi yêu truyện
Ở đây mình chỉ post những truyện hay đã được chọn lọc tỷ mỷ thôi, mời cả nhà tha hồ nhảy hố không lo bị sụp đâu ạ :) !!

Ba Lần Gả

Tác giả : Minh Nguyệt Thính Phong   
Chương 19: Đêm trăng tụ tập tán gẫu cái vui trên đời
<< Trước    / 96      Sau >>    Mục lục | Xuống cuối
Like ủng hộ fanpage của Thảo nha:

Mãn Hương Lâu hay là Tích Xuân Đường?

 
Vấn đề này rõ thật là……
 
Long Nhị ho khan khụ khụ hai tiếng, lại ho khan khụ khụ khụ ba tiếng. Đang nghĩ ngợi nên trả lời như thế nào mới tốt, chợt đầu óc chuyển một cái, cảm thấy không đúng.
 
Hắn ban đêm xã giao, một thân mùi rượu, có lẽ còn có mùi yên chi hoa phấn, nàng đoán được hắn đi hoa lâu xác thực không khó. Nhưng là, vì cái gì mà nàng biết rõ cái tên Mãn Hương Lâu hay là Tích Xuân Đường chứ?
 
Cư Mộc Nhi hơi nghiêng đầu, đang chờ hắn đáp lời, Long Nhị lại trong lòng trái lo phải nghĩ, cuối cùng không chịu nổi, hỏi: “Nàng làm sao đoán được tên của hoa lâu?”
 
Cư Mộc Nhi chầm chập đáp: “Trên người nhị gia có mùi phấn hoa phấn son trộn với mùi rượu, cho nên có chút mơ hồ, nhưng vẫn là có thể nhận ra là hai loại hương phấn mà cô nương hai hoa lâu này thích dùng. Nếu thuần túy chỉ là mùi hương phấn, ta sẽ đoán được chuẩn hơn một chút.”
 
Lần này mặt Long Nhị muốn tái hẳn rồi, nam nhân thường đi hoa lâu biết rõ cô nương hoa lâu thích dùng mùi phấn hoa phấn son gì còn dễ hiểu, vậy mà Mộc nhi nhà hắn làm sao lại biết rõ chứ?
 
“Di Hương Viện thích dùng hương mai, Nhuộm Thúy Lâu thích dùng hương bách hợp , Bách Hoa Các hay dùng hương hoa nhài, mà Nhã Tiên Viện lại là hương Ngọc Lan.” Cư Mộc Nhi lại còn có thể nói ra những thứ khác.
 
Lần này mặt Long Nhị tái thực.“Xem ra kiến thức của Mộc nhi về hoa lâu so với ta còn nhiều hơn a.” Giọng nói kia, thật sự là gầm gừ ghê gớm.
 
Cư Mộc Nhi nói: “Kiến thức thì không có, chỉ là ta có thể nhận ra những cô nương hoa lâu kia, có lẽ cũng không kém gì gia .”
 
Long Nhị bóp tay của nàng, Cư Mộc Nhi đau đến khẽ kêu “ai u” một tiếng. Long Nhị giận dỗi nói: “Nàng là một cô nương gia, làm sao biết về những nữ tử phong trần này.”
 
Cư Mộc Nhi nhíu lại mặt nói thầm đau, sau đó nói: “Các nàng là tìm ta học đàn .”
 
Long Nhị sững sờ: “Học đàn?”
 
Cư Mộc Nhi gật đầu: “Nhị gia nhất định biết rõ, cô nương hoa lâu, cũng phân làm ba bảy loại. Nếu muốn nổi danh một ít là nhờ ma ma trợ giúp, sắc phải có, nghệ tự nhiên cũng không thể thiếu. Đánh đàn ngâm thơ, là tài nghệ đơn giản nhất khi học đòi văn vẻ. Những thứ kia Hoa nương không cần học tinh, chỉ cần bày ra bộ dáng, cũng có thể dụ dỗ người ta ném tiền. Nhưng nếu là muốn xưng danh hoa khôi, tất nhiên là phải học vài phần tinh tiến mới được. Lúc ta chưa mù, thì có Hoa nương len lén tới tìm ta, những nhạc công khác không muốn dạy, nhạc công trong hoa lâu không chọn được người dạy, vì vậy có người nghĩ đến tìm ta thử thời vận.”
 
Long Nhị nhíu lông mày: “Nàng dạy rồi?”
 
“Ừ.” Cư Mộc Nhi gật gật đầu.“Trước kia thì không dạy. Ta hỏi nàng ta vì cái gì muốn học cầm, nàng liền nói bởi vì thích, nhưng ta nhìn thấy trong mắt nàng ta không có một chút vui vẻ, liền cự tuyệt. Về sau nàng lại tới tìm ta, ta lại hỏi nàng tại sao phải học đàn, nàng khóc, nàng quỳ xuống, nói với ta nàng muốn bán nghệ không bán thân, nhưng nàng không có nghệ. Vì vậy ta dạy.”
 
Long Nhị nhìn nàng, lúc nàng nói lời này vẻ mặt nhàn nhạt, trong lòng hắn lại động đậy. Hắn cũng không phải đồng tình Hoa nương kia, loại người này hắn thấy nhiều lắm, hắn không dư hơi quan tâm đến những người đó. Ngược lại vẻ mặt này của Cư Mộc Nhi, hắn cảm thấy đằng sau còn có chuyện.
 
Quả nhiên Cư Mộc Nhi cười cười, nói tiếp: “Nàng rất thông minh, học cũng rất nhanh, nhưng về sau nàng cũng chỉ biết làm xiếc lại bán thân, nàng thành hoa khôi, sắc nghệ song tuyệt, rất nổi danh.”
 
“Nàng ta lừa nàng?” Long Nhị có chút mất hứng, Mộc nhi nhà hắn nhất thời hảo tâm, nhưng lại bị lợi dụng sao? Trong kinh thành này hoa khôi này hoa khôi kia không ít, thật cũng không biết là người nào.
 
“Ta không biết nàng có lừa gạt hay không, cái hoàn cảnh đó, có lẽ là thân bất do kỷ chăng?” Cư Mộc Nhi thở dài.“Về sau, có lẽ chuyện ta dạy đàn bị nàng lỡ miệng nói ra, dù sao lại có những cô nương khác len lén tới tìm ta. Về sau nữa thì ta mù, nhưng lại ngay cả ma ma hoa lâu cũng lặng lẽ tìm đến, muốn mời ta dạy cô nương chỗ bà ta đánh đàn, bởi vì ta không nhìn thấy, lại là nữ nhân, so với những nam nhạc công kia cư xử khéo léo hơn. Những cô nương kia cũng không sợ ta nhận ra ai là ai. Ngài cũng biết, các nàng có chút không thoải mái khi gặp người khác. Còn có, nếu đã là người có tài đánh đàn lừng danh, các nàng cũng không muốn để cho người khác biết nàng ta còn phải tìm tiên sinh học đàn nữa.”
 
“Tài đánh đàn lừng danh còn tìm tiên sinh cái gì.”
 
“Tiếng đồn mà thôi, chuyên tiếp những vị khách lỗ tai không dùng được.”
 
Long Nhị chính là một vị khách lỗ tai không dùng được, hơn nữa còn là cái loại nghiêm trọng không dùng được kia, là một tên mù cầm.
 
Trong lòng hắn cùng tự mình nói là lời Mộc nhi không phải là chỉ hắn, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu. Vì vậy thanh thanh cuống họng, chuyển đề tài hỏi: “Vậy nàng lại dạy các nàng kia à?”
 
“Ừ, có bạc thu, mắt ta không nhìn thấy, cũng muốn kiếm nhiều tiền một chút nuôi sống mình a. Các ma ma hay cô nương đều đưa tiền rất hào phóng.” Cư Mộc Nhi vừa nói, ngón tay vừa theo thói quen búng búng như gẩy đàn, đầu ngón tay nàng nhu nhu, cạ cạ vào lòng bàn tay Long Nhị, Long Nhị cúi đầu xem, mở bàn tay ra cho nàng chơi.
 
“Nhị gia, kỳ thật những cô nương kia không phải rất xấu như trong tưởng tượng, các nàng có chút rất đáng thương, có chút rất chán ghét. Chán ghét ta liền không dạy kỹ, đáng thương ta dạy nhiều một chút. Sau đó các nàng quen với ta, lại nói rất nhiều chuyện bát quái cho ta nghe.”
 
“Giống như chuyện các nàng thích dùng hương phấn hoa gì sao?” Long Nhị tức giận, vậy sau này hắn đi hoa lâu xã giao cũng phải tắm rửa thay quần áo sau đó mới có thể gặp nàng sao?
 
Cư Mộc Nhi cười cười: “Không chỉ có chừng này, cô nương hoa lâu nào thích đến cửa hàng nhà ai mua đồ, xiêm y thích kiểu dáng gì, phấn son thích màu gì, bất quá ta cũng nhìn không thấy. Mỗi lâu yêu thích không giống nhau, các nàng cũng có chút quen biết lẫn nhau, ngẫu nhiên khi học đàn trong tiểu viện cũng đụng phải, còn có thể để cho ta đoán những ai tới, ta cùng với các nàng ở chung lâu, liền có thể đoán được.”
 
Long Nhị đột nhiên trừng nàng: “Các nàng ấy không có nói cho nàng những thứ tào lao gì đó chứ?”
 
“Ừ……” Cư Mộc Nhi nghiêng đầu suy tư: “Các nàng thường xuyên nói từ trước đến nay Nhị gia tốn hao không ít, các ma ma rất vui mừng, nhưng Nhị gia cũng ít cho tiền thưởng, sau lưng ma ma cùng các cô nương đều oán giận, đây có coi là những lời nói tào lao không?”
 
Mặt Long Nhị vọt một chút đỏ, tôn nghiêm đàn ông của hắn a! Bị một đám hoa nương trước mặt nương tử chưa vào cửa của hắn lắm miệng thảo luận hắn cho tiền thưởng hay không, đây coi là cái chuyện quái gì chứ?
 
Hắn quyết định làm như không nghe thấy, vừa rồi gió nhất định rất lớn, thổi vào lỗ tai ù ù nên cái gì cũng nghe không thấy a .
 
Cư Mộc Nhi lúc này lại nắm chặt tay Long Nhị: “Nhị gia, ta nghe các nàng nói rất nhiều chuyện của ngài, ta cảm thấy được ngài là người tốt. Cho nên khi Tình nhi bị ngấm mưa thành bệnh nặng, lòng ta quýnh lên, mới có thể đến trà trang cầu xin ngài xây dựng mái che.”
 
Long Nhị ho nhẹ một tiếng, vì Cư Mộc Nhi khen hắn tốt mà trong lòng có chút lâng lâng: “Ta đáp ứng thì sẽ sửa , đầu xuân năm sau liền sửa.”
 
Cư Mộc Nhi cười: “Ta cũng biết là Nhị gia nhất ngôn cửu đỉnh .”
 
“Đây là tất nhiên.” Long Nhị bắt đầu kiêu ngạo: “Ta còn đáp ứng cưới nàng, chính là nhất định sẽ cưới .”
 
Cư Mộc Nhi cũng cười, nàng mặc áo vải, trên đầu có vết thương, nhìn rất chật vật , nhưng Long Nhị lại cảm thấy trên người nàng có khí tức nho nhã làm cho hắn cảm thấy thật là thoải mái. Hắn nhớ tới Trần Lương Trạch, đó cũng là một nam nhân có khí chất thư sinh, nhìn qua đúng là có chút giống Cư Mộc Nhi.
 
Long Nhị đột nhiên rất muốn hỏi một chút lúc trước nàng vì cái gì mà cố ý muốn từ chối hôn sự với Trần Lương Trạch, đối phương vừa có tình cảm nhiều năm với nàng, lại không ngại nàng bị mù, vì sao nàng nhất định phải từ hôn đây? Theo lý thuyết, khi mắt mù chính là lúc bất lực bàng hoàng nhất, càng cần phải nắm chặt Trần Lương Trạch làm một nơi dựa vào mới đúng, vì sao Cư Mộc Nhi lại phản đối chứ?
 
Long Nhị há to miệng, cuối cùng vẫn còn nhịn được không lên tiếng. Nàng sắp gả cho hắn, hắn cùng với nàng nói những chuyện không thú vị này thì có ý nghĩa gì?
 
Gió đêm thổi đến, tóc nàng tinh tế quấn lên gò má, hắn thay nàng đẩy ra, Cư Mộc Nhi lúc này hỏi: “Nhị gia, sau khi thành thân, ta còn có thể dạy cầm không?”
 
Trong đầu Long Nhị lập tức hiện lên một đám hoa nương cùng nương tử của hắn mỗi người ôm một thanh cầm cùng nhau thảo luận tối hôm qua Long Nhị gia đi đến lâu nào, đi với ai, ở mấy canh giờ với cô nương nào, tốn bao nhiêu tiền, cô nương đối với Long Nhị gia nói những gì, Long Nhị gia trở về như thế nào, cô nương sờ soạng Long Nhị gia những đâu, Long Nhị gia hất tay ra như thế nào……
 
Long Nhị lập tức giật mình một cái, chém đinh chặt sắt đáp: “Không dạy, không cho phép lại lui tới cùng những Hoa nương kia nữa.”
 
Cư Mộc Nhi gật đầu: “Cũng đúng, nếu như đã thành thân, các nàng biết rõ ta gả cho ngài, vạn nhất hỏi ta ngài ở trong nhà là như thế nào, ngài nói với ta cái gì, làm chuyện gì, miệng các nàng cũng không kín, tuy là ta sẽ không đáp, nhưng các nàng nếu cứ đến trêu chọc ta, vậy thì thật là làm cho người ta không dễ chịu đây.”
 
Long Nhị chỉ cảm thấy mây đen che đỉnh núi, hắn thật đúng là không nghĩ tới, chẳng những chuyện xã giao bên ngoài bị bát quái, thì ra là việc riêng trong nhà cũng có nguy hiểm.
 
Hắn hết cứng lại đơ ra, một hồi lâu mới xuất ra một câu: “Kỳ thật, kỳ thật ta cũng ít đi những.. địa phương kia, đều là xã giao, xã giao.”
 
Cư Mộc Nhi cười cười: “Ta biết rõ Nhị gia rất tốt.”
 
Nàng nói như vậy, Long Nhị lại bắt đầu thẹn thùng, hắn thanh thanh cuống họng, nói ra: “Tất nhiên là như thế rồi.”
 
“Nhị gia, ta nghĩ ra được biện pháp tìm ra hung phạm .”
 
Long Nhị ngẩn ngơ, lập tức trong lòng thở dài, nha đầu kia nói chuyện có cần nhảy cóc như vậy hay không. Hắn đang cảm thấy không khí hai người trò chuyện khá thân mật, nàng lại đột nhiên cùng hắn tán gẫu về hoa nương. Đầu hắn đang nhức óc lúng túng đối phó chuyện hoa nương không kín miệng, nàng lại đột nhiên chuyển tới chuyện vụ án.
 
Cùng nàng nói chuyện phiếm thật sự là có chút ít tán gẫu, không những có chút ít tán gẫu, mà còn rất kinh tâm động phách .
 
Long Nhị thở phào nhẹ nhõm thật dài, hỏi: “Biện pháp gì?”
Like ủng hộ fanpage của Thảo nha:
<< Trước    / 96      Sau >>    Mục lục | Lên đầu
ads
183752
Phấn hoa lầu xanh
Tác giả: Tào Đình
view: 639218
Nd: Ngược. SE.
Nửa Kiếp Hồng Trần, Một Khúc Du Ca
Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm
view: 1529962
Nd: Ngược. SE.
Đế Vương Họa Mi
Tác giả: Hi Trữ Nhược Hải Nguyệt
view: 1443751
Nd: Sủng. HE.
Lương Sư Như Thử Đa Kiều
Tác giả: Tịch Giang
view: 888890
Nd: SE.
Tiếu Tướng Quân
Tác giả: Mạc Nhan
view: 1390191
Nd: HE.
Cửu Dung
Tác giả: Hoài Châm Công Chúa
view: 1810431
Nd: SE.
Cùng Quân Ca
Tác giả: Thiên Hạ Vô Bệnh
view: 1489998
Nd: HE.
Ngâm Vịnh Phong Ca
Tác giả: Mạch Thượng Lê Hoa
view: 7316296
Nd: Sủng. HE.
Thiên Hậu pk Nữ Hoàng
Tác giả: Phong Lưu Thư Ngốc
view: 882092
Nd: HE.
Tối chân tâm
Tác giả: Đông Ly Cúc Ẩn
view: 3238629
Nd: Ngược. HE.
Ác Nương Tử
Tác giả: Nguyên Nhu
view: 668161
Nd: HE.
Chỉ cần có tiền, ta yêu!
Tác giả: Hiên Viên Việt
view: 1159471
Nd: HE.
1/2 Ngự Miêu
Tác giả: Bạch Thái
view: 6612497
Nghề làm phi
Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
view: 1214473
Nd: HE.
Thể loại
Truyện hay

Đọc nhiều
Tuyệt sắc yêu phi   view 16807746
Em Dám Quên Tôi   view 9009307
Không xứng   view 8630679
Hiền Thê Khó Làm   view 8415615
Thứ nữ sủng phi   view 8183762
Gia cố tình yêu   view 8183144
Lên đầu trang
Home
Blog
Hội yêu ngôn tình
Sitemap
Tôi tên Thảo - và tôi yêu truyện

Chào mừng bạn ghé thăm website thảo truyện.com. Hãy đọc và cùng chia sẻ những câu truyện tiểu thuyết ngôn tình hay nhất và mới nhất nhé!

từ khóa: đọc truyện www, ngon tinh, ngontinh, truyện chọn lọc, truyện ngôn tình hay nhất, ngon tinh hay nhat, list truyen hay, web truyen hay, tìm truyen hay de doc