Home
Blog
Hội yêu ngôn tình
Sitemap
Tôi tên Thảo - và tôi yêu truyện
Ở đây mình chỉ post những truyện hay đã được chọn lọc tỷ mỷ thôi, mời cả nhà tha hồ nhảy hố không lo bị sụp đâu ạ :) !!

Con đường vấy máu

Tác giả : Kim Bính   
Chương 87
<< Trước    / 140      Sau >>    Mục lục | Xuống cuối
Like ủng hộ fanpage của Thảo nha:

 Vào cửa là một hành lang nhỏ hẹp, một bức Thangka treo bên trái hành lang, đủ mọi màu sắc rất đẹp.

 
Đi vào phòng khách, bên trong lót sàn, có sofa, trần nhà trang trí một vòng hoa văn dân tộc Tạng, tivi là tivi LCD kiểu cũ, kích thước rất nhỏ, bên cạnh còn để mấy cái ống dài, tối qua Tưởng Tốn từng thấy, là ống dùng để khuấy trà bơ.
 
Một tấm ảnh đặt phía bên kia, ảnh màu, là một ông lão đeo kính, mặt mũi hồng hào. Bà cụ cũng nhìn thấy, thổn thức một tiếng: “Đây là ảnh chuẩn bị trước đây rất lâu, không ngờ lại sắp phải dùng tới…”
 
Hạ Xuyên nhìn người trong ảnh, người đó giống như trong trí nhớ của anh, chỉ là hơi già hơn một chút, đổi chiếc kính mắt khác, mặc chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn, tinh thần rất tốt.
 
Bên cạnh có người hỏi: “Ông ấy chính là Vương Vân Sơn?”
 
Hạ Xuyên gật đầu: “Ừm.” Anh liếc nhìn Tưởng Tốn, “Bị cảm rồi ư?”
 
Tưởng Tốn lắc lắc đầu, trùm Sát Nhĩ Ngõa lại một chút.
 
Bà cụ nói khẽ: “Tôi đi vào trong trước xem thử thầy Vương có ngủ hay không.”
 
Hạ Xuyên nói: “Cháu chờ ở đây.”
 
Bà cụ đi vào phòng ngủ, Hạ Xuyên tiếp tục quan sát phòng khách. Bên sofa có một cái lò sắt đang đốt lửa, anh chỉ một cái: “Sang đó ngồi đi.”
 
Tưởng Tốn đi sang ngồi xuống, Hạ Xuyên lại nói: “Cởi nón ra.”
 
Tưởng Tốn lắc lắc đầu, Hạ Xuyên cười nói: “Còn đội nghiện rồi à? Vậy em đội đi.”
 
Anh liếc nhìn bàn trà, tự rót ly nước uống, nghe thấy trong phòng ngủ truyền đến tiếng gọi của bà cụ: “Chàng trai, vào đây đi, thầy Vương thức rồi!”
 
“Cháu tới đây!” Hạ Xuyên đáp một tiếng, hỏi Tưởng Tốn, “Em cũng vào chứ?”
 
Tưởng Tốn nói: “Tôi nghỉ ở đây một lát.”
 
Hạ Xuyên không phản đối, một mình vào phòng ngủ.
 
Phòng ngủ chỉ có một cái đèn tiết kiệm năng lượng nho nhỏ, tia sáng rất tối, trong phòng có mùi gỗ đàn hương, một cái giường để sát tường, bên cạnh là một cái bàn đọc sách, hai hàng sách giáo khoa xếp trên bàn, bên cạnh đó nữa là cửa sổ đóng kín.
 
Dưới đất có một cái ống nhổ, trên vị trí của bàn đọc sách sát giường có một cái ly sứ, trên đó cắm một cái ống hút.
 
Một ông già nằm trên giường, tinh thần chán nản, bên gối xếp một cái khăn mặt, bên cạnh còn để một hộp khăn giấy.
 
Bà cụ nhẹ giọng nói: “Thầy Vương, chính là chàng trai này, cậu ấy nói tới tìm thầy, thầy xem thử có quen không!”
 
Hạ Xuyên đi mấy bước tới bên giường, ông cụ trên giường chậm rãi mở mắt.
 
Hạ Xuyên cười nói: “Thầy Vương, còn nhớ tôi không?”
 
Người trên giường đột nhiên trợn mắt, tay run run hướng về phía Hạ Xuyên, trong cổ họng phát ra một tiếng “ức”.
 
Bà cụ hỏi: “Thầy Vương, thầy còn nhớ không?”
 
“Ức… Hạ…”
 
Hạ Xuyên nói: “Đúng, là tôi.”
 
“Hạ Xuyên…” Vương Vân Sơn rốt cuộc nói ra chữ hoàn chỉnh.
 
Lúc bà cụ đi ra ngoài, Tưởng Tốn vẫn ngồi trên sofa, đầu trùm cái nón màu hồng, cúi đầu ngắm sợi tua của Sát Nhĩ Ngõa, nghe thấy tiếng động, cô ngẩng đầu lên.
 
Bà cụ cười nói: “Bọn họ ở trong đó nói chuyện, tôi đi làm cơm cho thầy Vương. Buổi trưa hai người cũng ở lại ăn nhé. Hai người đi xa tới thăm thầy Vương, đúng là quá vất vả rồi!”
 
Tưởng Tốn hỏi: “Có gì ăn ạ?”
 
Bà cụ nói: “Để tôi vào nhà bếp xem thử.”
 
Tưởng Tốn cũng đi vào theo.
 
Trong nhà bếp chất rất nhiều rau, thịt muối treo trên xà nhà. Bà cụ nhìn thấy phô mai chua, nói: “Lát nữa xào phô mai chua cho hai người, ăn ngon lắm! À, tôi khuấy chén trà bơ cho hai người trước nhé!
 
 Bà cụ lấy thùng trà ra, lại lấy một cái chén, múc ít thứ bỏ vào trong. Tưởng Tốn nhận ra bơ màu vàng, muối màu trắng, ngoài ra còn có một thứ đen thùi, giống như là bã gì đó, cô không biết.
 
Bà cụ gạt hết đồ vào trong thùng trà, thêm nước rồi khuấy, từng cái một, liên tục mười mấy cái chưa dừng.
 
Tưởng Tốn hỏi: “Phải khuấy bao lâu ạ?”
 
Bà cụ nói: “Tốt nhất là khuấy một trăm cái, khuấy lâu một chút, nhưng thơm ngon lắm.”
 
Tưởng Tốn hỏi: “Cháu có thể thử một chút không?”
 
Bà cụ đưa thùng trà cho cô: “Cẩn thận chút nha.”
 
Tưởng Tốn học dáng vẻ của bà cụ khuấy, mới một cái đã khuấy nước trong thùng ra ngoài, văng tung tóe cả người cô. Bà cụ cười nói: “Không thể mạnh như vậy được đâu.”
 
Tưởng Tốn làm nhẹ lại, khuấy mấy cái, không học được lực của bà cụ. Cô bỏ cuộc, trả thùng trà lại cho bà cụ, bà cụ lại khuấy tiếp.
 
Tưởng Tốn ngồi trên băng ghế nhỏ nhìn một hồi, hỏi: “Ma Thoa, Húc Mễ là kiểu nào ạ?”
 
“Hả?” Bà cụ suy nghĩ một lúc mới hiểu ý Tưởng Tốn, nói, “Thì là dân tộc thiểu số ấy, có hơi khác chúng tôi một chút.”
 
Tưởng Tốn hỏi: “Thầy Vương là người dân tộc Tạng ạ?”
 
Bà cụ nói: “Đúng vậy, mẹ thầy Vương là người của thôn Ba Trạch chúng tôi.”
 
“Thầy Vương trông không giống người dân tộc Tạng.”
 
Bà cụ nói: “Thầy Vương trông giống bố ông ấy hơn thì phải?”
 
Tưởng Tốn nghịch tua áo một hồi, lại hỏi: “Cháu trai ông ấy thì sao ạ?”
 
“À, cháu trai ông ấy cũng không giống người dân tộc Tạng.” Bà cụ nói đến đây, lại thở dài, “Ôi… Số của thầy Vương cũng rất khổ, nghe nói con gái ông ấy mất rất sớm, cháu trai lớn lên khỏe mạnh như vậy, đáng tiếc là…”
 
Tưởng Tốn thấp giọng hỏi: “Đáng tiếc gì ạ?”
 
Bà cụ nói: “Đáng tiếc là…”
 
Bà cụ còn chưa nói tiếp, thì bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, người đến có lẽ đã nhìn thấy dấu chân trên tuyết ở cửa, la to: “Ai tới thế?”
 
Bà cụ lập tức đứng lên: “Là bác đây!” Bà ấy cười nói với Tưởng Tốn, “Đi nào, cháu trai thầy Vương về rồi!”
 
Bà cụ đi nhanh, thoáng cái đã không thấy bóng dáng. Tưởng Tốn đứng tại chỗ một lúc, rồi mới từ từ đi đến cửa nhà bếp, nghe đoạn đối thoại bên ngoài.
 
“Khách tới thăm thầy Vương, đúng lúc bác gặp được nên dẫn sang đây, nhân tiện làm bữa cơm giúp hai ông cháu!”
 
“Khách ư? Khách nào ạ?”
 
“Nói chuyện ở trong đấy… À, ra rồi, chính là chàng trai này.”
 
“Anh…”
 
“Chào anh, tôi tên là Hạ Xuyên.”
 
“À, chào anh ——”
 
Tưởng Tốn đứng ở cửa phòng khách, nhìn thấy một người đàn ông đưa lưng về phía cô, trên tay xách một túi đồ. Anh ta đi hai bước, để túi đồ đó dưới đất.
 
Anh ta què chân, lê chân trái.
 
Hạ Xuyên nhìn về phía Tưởng Tốn một cái, người đàn ông đó chú ý tới, vừa nói vừa quay đầu: “—— Tôi tên là Trác…”
 
Tưởng Tốn đứng tại chỗ, nhếch miệng cười với đối phương một cái.
 
Tay của đối phương vẫn đỡ chân, im lặng rất lâu, mới nói hết câu: “Tôi tên là Trác Văn.”
 
Like ủng hộ fanpage của Thảo nha:
<< Trước    / 140      Sau >>    Mục lục | Lên đầu
ads
116905
Câu Chuyện Ngày Xuân
Tác giả: Vương Thiển
view: 607391
Con dâu nhà giàu
Tác giả: Thập Tam Xuân (Shisanchun)
view: 1580226
Nd: Sủng. HE.
Vợ Ngốc
Tác giả: A Bối
view: 1624619
Bệnh Tình Yêu
Tác giả: Phương Tranh
view: 1215297
Nd: HE.
Sự Cám Dỗ Cuối Cùng (Leo cao - 18+)
Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm
view: 1611435
Nd: Ngược. HE.
Nếu Không Là Tình Yêu
Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm
view: 1582492
Nd: Ngược. HE.
Nhật ký chia tay
Tác giả: Lâu Vũ Tình
view: 764878
Nd: HE.
Thù đồ
Tác giả: Diệp Tử
view: 876633
Anh Dám Cầu Hôn Em Dám Cưới
Tác giả: Dị Tường Linh
view: 795572
Nd: HE.
Ai là của ai
Tác giả: Tiên Chanh
view: 737480
Trừ Em Ra Còn Có Ai
Tác giả: Lâu Vũ Tình
view: 1191195
Nd: HE.
Hôn nhân thất bại
Tác giả: Tát Không Không
view: 1105602
Nd: HE.
Rất Nhớ, Rất Nhớ Anh
Tác giả: Mạc Phi Bảo Bảo
view: 1314280
Nd: Sủng. HE.
Năm tháng vội vã
Tác giả: Cửu Dạ Hồi
view: 570311
7 Ngày ân ái
Tác giả: Ân Tầm
view: 3625394
Nd: Ngược. HE.
Dấu Mộng
Tác giả: Tuyết Linh Chi
view: 1166166
Nd: Ngược. HE.
Tháng Ngày Ước Hẹn
Tác giả: Tân Di Ổ
view: 895585
Nd: HE.
Cấp lại, ok?
Tác giả: Tiểu Hài Tử Ngươi Tới Đây
view: 927515
Nd: HE.
Thể loại
Truyện hay

Đọc nhiều
Tuyệt sắc yêu phi   view 16807746
Em Dám Quên Tôi   view 9010955
Không xứng   view 8632018
Hiền Thê Khó Làm   view 8415718
Thứ nữ sủng phi   view 8183762
Gia cố tình yêu   view 8183453
Lên đầu trang
Home
Blog
Hội yêu ngôn tình
Sitemap
Tôi tên Thảo - và tôi yêu truyện

Chào mừng bạn ghé thăm website thảo truyện.com. Hãy đọc và cùng chia sẻ những câu truyện tiểu thuyết ngôn tình hay nhất và mới nhất nhé!

từ khóa: đọc truyện www, ngon tinh, ngontinh, truyện chọn lọc, truyện ngôn tình hay nhất, ngon tinh hay nhat, list truyen hay, web truyen hay, tìm truyen hay de doc