Cô lại mang cặp kính đen kia làm cho cô giống một học sinh, mái tóc thật dài được cột lại bằng cái kẹp hồng, trải qua mấy giờ, cái kẹp kia gần như đã muốn mất đi công dụng, làm tóc rớt xuống, .
Nhưng cô không hề chú ý tới chuyện này, tựa như cô không hề chú ý đến thời gian trôi qua.
Đột nhiên, cô dừng máy may, đem tấm vải cầm lên, xem đường cong trên đó, sau đó cô khẽ cau mày, cắn môi, cắn móng tay, nhìn chằm chằm vào miếng vải đã được khâu đến một nửa trên tay, lật tới lật lui nhìn thật lâu.
Bộ dáng phiền não đó của cô, thoạt nhìn thật sự là siêu đáng yêu .
Anh biết cô sẽ hủy nó đi.
Vài giây sau, cô cầm lấy kéo hủy nó đi.
Cô là cô bé con phiền toái.
Đối với những chuyện khác, cô thật sự tùy tiện, nhưng cô đối với việc chế tác y phục, cô còn soi mói hơn so với bất luận kẻ nào.
Những bộ y phục được làm dựa theo những bản nháp, thường thường cần hao phí của cô rất nhiều ngày, hơn nữa mỗi bộ y phục muốn hoàn thành, cô thường là ngày tiếp nối đêm đẩy nhanh tốc độ, mất ăn mất ngủ, một mạch làm xon, cô mới có thể cam tâm.
Có một ngày, anh từng tò mò hỏi cô, vì sao phải làm như vậy, anh nhớ rõ cô thẹn thùng đỏ mặt nói, bởi vì cô nhịn không được muốn nhanh chóng nhìn đến thành phẩm, nếu chưa làm xong thì cô sẽ ngủ không được.
Có đôi khi ngủ đến nửa đêm, đột nhiên nghĩ ra chủ ý gì, cô còn có thể không nhịn được đứng lên tiếp tục gia công.
Nếu ý tưởng đã có sẵn, cô tình nguyện đem y phục chỉnh một lần nữa, nhưng khi làm xong thì cô lại không vừa lòng.
Thường thường anh nhìn cô may quần áo, đều cảm thấy cô như là bị mê muội, ngay từ đầu anh không thể lý giải vì sao cô lại nguyện ý hao phí nhiều tâm lực mà may quần áo, nhưng khi cô một lần lại một lần hoàn thành thành phẩm thì anh bắt đầu có thể hiểu vì sao.
Những bộ y phục được cô may hoàn thành, mỗi một bộ cũng giống như một tác phẩm nghệ thuật, anh chưa bao giờ từng gặp qua những bộ y phục giống như vậy.
Này màu vàng, màu bạc, màu đỏ, màu lam, màu tím, màu đen, màu trắng của tơ lụa, trải qua bàn tay khéo léo của cô, biến hóa thành đủ kiểu, đủ dáng, đường viền, đuôi dài, thêu, mỗi một kiểu đều hoa lệ lại cao nhã, có chút cuồng dã như hoa hồng hoang dã, có chút cao quý giống hoa bách hợp trắng, có chút tao nhã giống hoa thủy tiên.
Ngay cả từng vật phẩm trang sức nhỏ trên quần áo, đều là tự mình gia công chế tác, vô luận là phối hợp dùng là hạt châu hoặc mũ, thậm chí là nút áo, kim băng, nếu cô thấy không hợp ý, sẽ tự mình làm lại.
Lúc trước anh thấy trên bàn cô có cái kìm nhỏ, đó là bởi vì cô kết khá chặt, cần phải có kềm để kéo ra.
Cô làm mẫu cho anh xem qua, cô sử dụng mỏ kìm thập phần biến hóa, thậm chí cô có thể sử dụng đầu nhọn của mỏ kìm một cách khéo léo, kẹp lấy dây câu trong suốt, một tay xâu những hạt thủy tinh còn nhỏ hơn hạt gạo, sau đó bện thành đủ hình đa dạng, đời này anh chỉ nhìn qua A Nam ca sử dụng công cụ như vậy, mà A Nam là bác sĩ ngoại khoa thiên tài.
Sau đó cô bật lửa đốt đầu sợi, gắn khóa đinh vào, cô còn có một đống lớn những công cụ nhỏ, toàn bộ cô để bên trong ngăn kéo. Cô cũng có một số thứ không tự tay làm, chính là ren thêu xinh đẹp. Chúng nó có chút lỗi thời, nhưng có rất nhiều, tất cả đều là một người phụ nữ khác làm, người phụ nữ kia sẽ đem mẫu cô yêu cầu sáng tạo, sau đó kí gửi lại đây cho cô.
Cô thích làm những bộ y phục này, chúng là tâm huyết của cô.
Mỗi một bộ đều là như thế.
Cô yêu chúng nó.
Anh thường thường thấy cô sau khi làm xong thì nhịn không được đứng ở trước gương to, đem chúng nó đặt ở trước người, sau đó lộ ra vẻ mặt vừa vui vừa thẹn.
Nhưng cô chưa bao giờ mặc chúng nó.
Cô sẽ chỉ đặt ở trước người một lần, sau đó lưu luyến không rời đem chúng nó bỏ vào trong hộp giấy, lại kí gửi đi ra ngoài.
“Vì sao em không mặc?”
Đêm qua, cô vừa hoàn thành một lễ phục, vụng trộm soi gương thì anh nhịn không được hỏi cô.
Cô hoảng sợ, bởi vì bị anh phát hiện mà đỏ mặt.
“Em nên mặc thử.” Anh nhìn cô nói.
“Tôi không được.” Cô thẹn thùng lắc đầu.
“Vì sao?” Anh không hiểu.
“Bởi vì tôi không phải thiên sứ.” Cô nhỏ giọng nói.
“Có ý gì?”
“Đây không phải là số đo của tôi.” Cô dời đi tầm mắt, cẩn thận đem lễ phục thu lại, bỏ vào trong hộp.
Khoảnh khắc đó, anh biết đây chẳng qua là lấy cớ.
Vì nguyên nhân không biết tên, cô không mặc quần áo mình làm, mặc dù cô nhiệt tình yêu thương chúng nó, mỗi một bộ giống như là món quà trong mơ của các cô gái cầu còn không được, cô lại không dám mặc.
“Em hẳn nên làm một bộ cho mình.” Anh nói với cô.
“Có lẽ.” Cô nhìn anh, e lệ cười cười, nói:”Có lẽ lần khác, có rảnh tôi sẽ làm.”
Anh hoài nghi cô thật sự sẽ làm sao?
Anh thích cô trong lúc may quần áo, thích nhìn cô giống như một cô bé, ở trước gương làm đủ tư thế. Anh thích nhìn cô vuốt ve những kiện vải, thích nhìn cô nhắm mắt lại đế cảm nhận chúng nó, sau đó suy nghĩ xem nên biến chúng nó thành hình dáng gì.
Mỗi lần cô làm như vậy, đều làm cho anh nhịn không được muốn đem tay cô đang đặt trên vải dệt, kéo đến trên người anh. Anh thích cô vuốt ve anh, khi đó đôi mắt đen của cô khẽ nhắm, môi hồng hé mở, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Cô là người phụ nữ khêu gợi, nhưng cô cho là mình không xinh đẹp.
Cô không nói thẳng ra, khi cô ở chung với người khác cũng thực bình thường, nhưng anh cảm nhận được cô đang tự ti, cô đem chính mình che dấu rất khá, nhưng anh vẫn nhận ra.
Cô rõ ràng là làm quần áo, hơn nữa còn là nhà thiết kế trang phục giỏi, nhưng quần áo chính cô gần như tất cả đều rộng thùng thình, màu sắc toàn là màu tối.
Dáng người của cô rất đẹp, nhưng cô luôn che lấp chúng nó, cô cho là mình quá béo, bộ ngực quá lớn, mông quá to, cho nên cô mới có thể luôn muốn giảm béo, lại thường sử dụng màu đen, màu cà phê che khuyết điểm của mình.
Anh không biết rốt cuộc là ai giáo huấn cô quan niệm này, người kia nhất định đã tổn thương lòng cô rất sâu, nên mới có thể làm cho cô cảm mình chỉ là vịt con xấu xí.
Nghĩ đến từng có người ác liệt thương tổn cô như vậy, khiến cho anh nhịn không được nhăn mày, muốn bắt lấy người kia.
Cô lại co người, gấp đầu gối, cắn móng tay ngồi ở trên ghế, mày hơi nhíu lại, đôi mắt đẹp cứ mãi nhìn chằm chằm vào vải dệt trên tay, sau đó cô chuyển qua nhìn lén anh một cái, anh không mở mắt hoàn toàn, chỉ mở một đường mà thôi, thấy cô quay đầu, anh bảo trì bất động.
Nghĩ rằng anh còn ngủ, cô lén lút hạ ghế dựa, đứng ở trước gương bỏ đi chiếc áo lông rộng thùng thình cùng quần dài trên người, đem tấm vải màu hồng quấn quanh người tạo kiểu, nhanh chóng lấy kẹp nhỏ cùng kim băng đính lên tạo đường cong cho váy.
Trong vòng vài giây đồng hồ, cô đã làm ra một bộ lễ phục hình thức đơn giản, nhưng cao nhã hào phóng.
Cô cắn môi, nhìn mình trong gương, trên mặt vẫn đỏ ửng, sau đó lại trộm ngắm anh một cái, xác định anh thật sự còn ngủ, mới kéo cổ áo lên lộ bộ ngực đầy đặn, lại đem làn váy phía trước kéo cao, lộ ra cặp đùi trắng nõn.