Home
Blog
Hội yêu ngôn tình
Sitemap
Tôi tên Thảo - và tôi yêu truyện
Ở đây mình chỉ post những truyện hay đã được chọn lọc tỷ mỷ thôi, mời cả nhà tha hồ nhảy hố không lo bị sụp đâu ạ :) !!

Nhàn thê - Tà phu

Tác giả : Mặc Phong   
Chương 97: Giáo chủ báo ân (thượng)
<< Trước    / 239      Sau >>    Mục lục | Xuống cuối
Like ủng hộ fanpage của Thảo nha:

"Sở giáo chủ đã nghĩ ra cách hoá giải Hấp Tinh Đại Pháp chưa?"

 
Sở Trường Ca không ngờ tới lão trang chủ lại gặp mình vì điều này, hắn cho rằng, lão trang chủ tìm hắn tới là vì tính mạng của tiểu thư Lý gia. "Tạm thời chưa có." Sở Trường Ca nói.
 
Nghe vậy, lão trang chủ thở dài một hơi, gương mặt tràn ngập sự lo lắng.
 
Sở Trường Ca nhíu mày, nói: "Phương Hồng Phi là Võ Lâm Minh Chủ, là người đứng đầu của võ lâm chính phái các người, tại hạ không có cách nào phá giải chiêu thức Hấp Tinh Đại Pháp của hắn, ngài nên cao hứng mới đúng."
 
Lão trang chủ lại thở dài một tiếng, cười khổ nói: "Sở giáo chủ là người thông minh, cần gì phải cùng lão phu nói giỡn." Võ lâm bây giờ đã sớm không phải võ lâm rồi. Nếu nói thủ lĩnh chính phái, còn không quang minh lỗi lạc bằng thủ lĩnh của ma giáo.
 
"Xem ra ngươi cũng không đần." Sở Trường Ca lãnh đạm nói.
 
Lão trang chủ cười khổ, lạnh nhạt liếc nhìn Mộ Dung Vân thư một cái, sau đó từ từ mở miệng: "Tiểu nữ. . . . . ."
 
Sở Trường Ca nghe vậy nhăn lông mày, "Ta đã cho là ngươi không ngu ngốc."
 
"Không không không, Sở giáo chủ ngàn vạn lần chớ nên hiểu lầm." Lão trang chủ vội vàng giải thích: "Lão phu chỉ nghĩ đến chuyện phá giải Hấp Tinh Đại Pháp của Phương Hồng Phi trước, ngươi nhất định không cần vì tiểu nữ mà chữa thương, để tránh tiêu hao quá nhiều nội lực, khiến Phương Hồng Phi có cơ hội lợi dụng."
 
"Ngươi nghĩ quá nhiều." Sở Trường Ca nói.
 
Lão trang chủ sửng sốt, mừng rỡ nói, "Chẳng lẽ ngươi còn có phương pháp chữa thương khác?"
 
Không giống với lão trang chủ đang mừng rỡ như điên, mặt Sở Trường Ca không thay đổi nói: "Ta nói rồi, không cứu."
 
"Nhưng là. . . . . ." Lão trang chủ chưa kịp nói xong, từ cửa liền truyền tới một âm thanh giận giữ——
 
"Ngươi rõ ràng đã nói qua, chỉ cần nàng là người trong ma giáo, ngươi liền cứu nàng!" Triệu Đại bực tức trách Sở Trường Ca nói lời lật lọng.
 
Sở Trường Ca cau mày, nói: "Ta đã khi nào nói qua?"
 
"Khi đánh ở lôi đài, ngươi nói nàng không phải người trong ma giáo, không cứu!"
 
"Không sai, thật sự ta có nói nàng không phải người trong ma giáo không cứu, nhưng không có nói nàng là người trong ma giáo liền cứu nàng." Sở Trường Ca lạnh lùng nói: "Người trong ma giáo nhiều như vậy, nếu người nào bị thương cũng tìm đến Bổn giáo chủ chữa thương, Bổn giáo chủ không bằng đổi nghề đi làm hòa thượng phổ độ chúng sinh."
 
"Ngươi. . . . . ." Triệu Đại cứng họng.
 
"Hơn nữa, Bổn giáo chủ lúc nào có nói cho phép Lý Tiểu Như nhập giáo?" Sở Trường Ca nhìn Triệu Đại dừng một chút, lại nói: "Ngươi cho rằng ma giáo ta ai muốn vào cũng được hay sao?"
 
"Nhưng mà. . . . . . Nàng là thê tử của ta." Triệu Đại nói.
 
Sở Trường Ca khẽ nâng cằm, lãnh đạm nói: "Ngươi còn không đủ khả năng để quan tâm tới chuyện nhà của mình."
 
Triệu Đại chợt cảm thấy lạnh, đột nhiên hiểu được sự thật có nhiều tàn khốc thế nào, mà mình lại hèn mọn như vậy. Ở trong mắt Sở Trường Ca, hắn cũng chỉ là một thành viên trong đông đảo ma giáo mà thôi, không có bất kỳ đặc quyền nào. "Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào mới bằng lòng cứu Tiểu Như?" Triệu Đại ngẩng đầu lên nhìn thẳng hắn.
 
Thấy thế, Sở Trường Ca chợt cười, lãnh khốc nhìn những người kia đau không muốn sống mà mình thì cười thầm trong lòng.
 
Nụ cười này khiến Triệu Đại có hàng ngàn câu hỏi. Nếu hắn không chịu giúp, liệu còn ai có thể cứu Tiểu Như?
 
"Ngươi thật tàn nhẫn!" Vẻ mặt Triệu Đại căm phẫn nói.
 
"Trước khi trách người khác tàn nhẫn, ngươi hãy trách sự bất lực của mình đi." Những lời này là Mộ Dung Vân Thư nói, thanh âm trong trẻo lạnh lùng khiến nhiệt độ bên trong phòng giảm xuống thấp mấy độ, giống như trong nháy mắt tiễn đi gió mát ấm áp ngày xuân, tiến vào mùa Đông khắc nghiệt.
 
Triệu Đại cùng lão trang chủ đều bị Mộ Dung Vân Thư đột nhiên lạnh lùng đáp trả. Một ấn tượng ngắn ngủi, nữ tử dịu dàng cao quý như vậy, vẫn luôn giống như một bức tranh tĩnh lặng, nước chảy mây trôi, không quan tâm hơn thua, chỉ cần nhìn nàng lại cảm thấy tâm thần sảng khoái.
 
Một nữ tử dịu dàng như vậy, sao lại trở nên lạnh lùng như thế?
 
Nụ cười bất cần đời trên mặt Sở trường Ca dần biến thành tình nồng mật ý thì hai người bỗng hiểu ra.
 
Thì ra, sự dịu dàng như vậy cũng có ranh giới cuối cùng.
 
Mà đối với Mộ Dung Vân Thư mà nói, Sở Trường Ca chính là ranh giới cuối cùng của nàng.
 
Nàng có thể ngoảnh mặt làm ngơ đối với lời đồn đại về mình, nhưng cũng không cho người khác hãm hại Sở Trường Ca đến nửa câu.
 
Lão trang chủ chợt nhớ tới phu nhân của mình, không khỏi đau buồn. Phu nhân của hắn, cũng đã từng là một thê tử tình thâm ý trọng như vậy, cũng vởi vì hắn cưới thêm tiểu thiếp mà tính tình trở nên thay đổi, từ đó chẳng quan tâm đến hắn mà một lòng bái Phật.
 
Mà Triệu Đại cũng nhớ tới người trong lòng của mình, trước đó hắn cũng khiến nàng đau khổ không ít……..
 
Đương lúc Triệu Đại cùng lão trang chủ đang vùi lấp vào ký ức của chính mình thì Sở Trường Ca lại lên tiếng.
 
"Cứu Lý tiểu thư, cũng có thể, chẳng qua là, ta có một điều kiện."
 
"Điều kiện gì?" Triệu Đại cùng lão trang chủ trăm miệng một lời.
 
"Bí kíp nội công của Hoả Thần Chưởng." Sở Trường Ca nhìn lão trang chủ nói.
 
Lão trang chủ kinh hãi, Hoả Thần Chưởng là võ công tuyệt kĩ độc môn của hắn, Phi Dương Sơn Trang cũng dựa vào đó mà có thể tạo ra được uy nghiêm đến bây giờ, bí kíp này chỉ tryền cho trang chủ, làm sao có thể truyền cho người ngoài. . . . . .
 
Triệu Đại cũng kinh ngạc không thôi, sau đó tức giận, mặt lộ vẻ khinh thường, hừ một tiếng, nói: "Ta sai lầm vì tưởng ngươi là người quang minh lỗi lạc!"
 
Sở Trường Ca phách lối cười cười: "Đó chỉ có thể trách con mắt của ngươi bị mù."
 
Triệu Đại cực kỳ tức giận, "Ngươi. . . . . ."
 
"Triệu Đại!" Lão trang chủ hét lớn một tiếng, dùng ánh mắt ý bảo Triệu Đại câm miệng, sau đó mấy giây mới lên tiếng: "Lão phu không phải là loại người cổ hủ, Sở giáo chủ nếu muốn dùng Hoả Thần Chưởng phá giải Hấp Tinh Đại Pháp, chỉ cần nói một tiếng, lão phu chắc chắn sẽ dốc hết sức truyền thụ, cần gì phải nói ra như vậy khiến người ta hiểu lầm. Không biết, còn tưởng rằng ngươi là người thừa dịp cháy nhà trộm đồ."
 
Sở Trường Ca nói: "Vừa vặn, tiểu nhân chính là người thừa dịp cháy nhà trộm đồ."
 
". . . . . . Lão phu cố ý muốn cùng ngươi hợp tác, ngươi cần gì phải cự tuyệt như vậy?"
 
Sở Trường Ca lại chỉ cười cười, cái gì cũng không nói.
 
Nhưng Sở Trường Ca mặc dù cái gì cũng không nói, lão trang chủ lại cái gì cũng hiểu —— hắn khinh thường cùng người hợp tác.
 
Đúng vậy, dạng người như hắn rất kiêu ngạo, như thế nào lại cùng người hợp tác? Áp bức, lợi dụng mới là phong cách của hắn. Vật hắn muốn, sẽ chính hắn tự đi giành. Thà ức hiếp đối phương đầu hàng, cũng không nguyện tiếp nhận đối phương chủ động thỏa hiệp.
 
Lão trang chủ chợt có chút khốn đốn, Sở Trường Ca cao ngạo như vậy, làm sao lại hợp với Mộ Dung Vân Thư thanh cao? Chẳng lẽ, câu trả lời là, một núi không thể chứa hai cọp, trừ khi một vợ một chồng. . . . . .
 
*
 
Cuối cùng, Sở Trường Ca lấy được tâm pháp của Hoả Thần Chưởng, lấy điều kiện trước tiên là chữa thương cho Lý Tiểu Như.
 
"Lão trang chủ nói chàng có thể đối phó với Phương Hồng Phi trước, sau đó hãy chữ thương cho Lý tiểu thư." Mộ Dung Vân Thư nói.
 
"Nhưng nàng biết là ta không thể." Sở Trường Ca mang theo nụ cười nhìn về phía nàng.
 
Chính bởi vì biết chàng không phải không thể, nên mới có thể nói như vậy, hi vọng chàng có thể thay đổi chủ ý. Nhưng Mộ Dung Vân Thư lại đem câu nói này đặt ở trong lòng, bởi vì nàng hiểu, Sở Trường Ca kiêu ngạo, sẽ không cho phép hắn thay đổi chủ ý.
 
"Nếu ta tiếp nhận đề nghị của hắn, thì đồng nghĩa với việc thiếu hắn một nhân tình." Nói xong, Sở Trường Ca chợt xấu xa nhếch miệng cười, ở bên tai Mộ Dung Vân Thư nhẹ giọng lẩm bẩm nói: "Loại nhân tình này, thiếu một là đủ rồi. Thiếu quá nhiều, ta không có nhiều thân thể như vậy mà lấy thân báo đáp."
 
Mặt Mộ Dung Vân Thư nhất thời đỏ lên, bên tai giống như lửa đốt, ngoài miệng cũng không cao hứng nói: "Nếu như ban đầu cứu chàng chính là chó và mèo, chàng cũng muốn lấy thân báo đáp sao?"
 
"Không biết." Sở Trường Ca không chút nghĩ ngợi.
 
Lấy được đáp án hài lòng, khóe miệng Mộ Dung Vân Thư nhếch lên, lại hỏi: "Vậy nếu như không dùng thân thể, chàng phải làm thế nào để báo đáp ơn cứu mạng của người khác?"
 
"Cũng cứu hắn một mạng."
 
Mộ Dung Vân Thư nói: "Không phải tất cả mọi người đều giống chàng là bị những kẻ có thù oán đuổi giết."
 
Nói có lý. Sở Trường Ca nhíu mày trầm ngâm một hồi lâu, nói: "Vậy trước tiên phái người giết cả nhà hắn, sau đó sẽ cứu hắn một mạng."
 
". . . . . ." Mộ Dung Vân Thư nâng trán, tức giận nói: "Người khác cứu chàng một mạng, chàng lại giết cả nhà người ta, đây gọi là dạng báo ân gì vậy?"
 
"Nàng bỏ quên trọng điểm." Sở Trường Ca cau mày nói: "Ta cứu hắn. Một mạng trả một mạng."
 
". . . . . . Nhưng mà chàng giết cả nhà hắn." Mộ Dung Vân Thư vô lực nói.
 
Sở Trường Ca nói: "Hắn cũng có thể tới giết cả nhà ta."
 
". . . . . ."
 
"Chỉ cần hắn có bản lĩnh." Sở Trường Ca lại bổ sung. Vẻ mặt lạnh lùng, trên mặt viết vài chữ to ‘ai muốn trả thù, sẵn sàng phụng bồi’
 
". . . . . ." Mộ Dung Vân Thư bị hắn hoàn toàn đánh bại.
 
Thấy vẻ mặt Mộ Dung Vân Thư im lặng ngao ngán, Sở Trường Ca cười ha ha, nói: "Chỉ đùa với nàng mà thôi."
 
Xem ra hắn vẫn là người bình thường, Mộ Dung Vân Thư rất vui mừng thở phào nhẹ nhõm.
 
Sở Trường Ca lại nói: "Ta cũng không phải dễ dàng là có thể cứu, nói gì đến chuyện báo ân."
 
". . . . . ." Mộ Dung Vân Thư nhìn hắn mấy giây, chợt mở miệng, "Ta cũng cảm thấy chàng thật lòng không muốn báo đáp." Không một lòng muốn báo ân, nhưng có thù thì sẽ nhanh chóng, mạnh mẽ trả lại.
 
"Người hiểu ta chỉ có thể là phu nhân." Sở Trường Ca cười khanh khách gật đầu, lại nói: "Thật ra thì trước đây ta cũng muốn đưa cho nàng chút bạc coi như báo đáp, chẳng qua là mẹ ta nói như vậy quá vũ nhục nàng, cho nên ta mới không đưa."
 
Nghe vậy, Mộ Dung Vân Thư chợt lộ ra vẻ mặt thanh lệ cổ quái, trên dung nhan tựa hồ có mấy vạch đen hiện lên, khi có khi không.
 
Tròng mắt đen của Sở Trường Ca nhíu lại, nhìn chằm chằm nàng, không xác định chắc chắn, nói: "Chẳng lẽ, nàng rất hi vọng chịu vũ nhục?" Theo hắn biết, lúc nàng cứu hắn, Mộ Dung phủ cũng không thiếu tiền. Hơn nữa, chẳng lẽ hắn không đáng giá hay sao? Làm một thương nhân, nàng nên hiểu được thả dây dài câu cá lớn mới đúng.
 
Khóe miệng Mộ Dung Vân Thư run rẩy, nói: "Dĩ nhiên không phải, nhà ta không thiếu bạc."
 
"Vậy sao vẻ mặt của nàng cổ quái vậy?" Sở Trường Ca làm bộ mặt hồ nghi.
 
Mộ Dung Vân Thư lúng túng mấp máy miệng, nói: "Bởi vì ta thường vũ nhục người khác."
 
Thường vũ nhục người? Sở Trường Ca ngẩn người một chút, ngay sau đó bừng tỉnh hiểu ra, cười ha hả nói: "Cái này kêu là không phải người một nhà, không vào cùng cửa."
 
". . . . . ." Mộ Dung Vân Thư lại cảm thấy rất đau lòng. Tính ra, năm nàng lên tám tuổi đã bắt đầu vũ nhục người khác. . . . . .
 
Lúc này, một Đại Nha hoàn dẫn mười mấy tiểu nha hoàn đi tới.
 
"Các ngươi tới làm gì?" Sở Trường Ca mất hứng hỏi. Bọn Đông Tây Nam Bắc ăn không ngồi rồi kia lại chạy đi đâu rồi! Chẳng lẽ không biết được hắn không thích bị quấy rầy sao?
 
Đại Nha hoàn cúi đầu nói: "Trang chủ phái chúng ta tới hầu hạ hai vị."
 
"Không cần, các ngươi lui ra." Sở Trường Ca nói.
 
"Vâng" Đại Nha hoàn khẽ cúi người hành lễ một cái, sau đó quay lưng lại nói với tiểu nha hoàn sau lưng: "Đem đồ vật mang vào."
 
"Vâng" tiểu nha hoàn nối tiếp nhau đi vào cửa, trên tay mỗi người bưng một cái mâm, trong mâm để các loại đồ.
 
"Trang chủ lo lắng khí lạnh trong trang khiến hai vị không quen, cố ý sai nô tỳ đưa tới áo bông, giày ấm làm đồ dùng sưởi ấm. "Đại Nha hoàn nói: "Hai vị nhận lấy những thứ đồ này, chúng nô tỳ sẽ lui."
 
Sở Trường Ca cau mày, "Ý của ngươi là, nếu ta không thu, ngươi cũng không đi?"
 
"Nô tỳ không phải ý này." Đại Nha hoàn cúi đầu xuống thấp mấy phần.
 
Sở Trường Ca ý vị sâu xa nói nhìn nàng một cái, nói: "Đem đồ vật để xuống."
 
"Vâng" Đại Nha hoàn hướng tiểu nha hoàn ở cửa ra dấu tay.
 
Tiểu nha hoàn rối rít đem mấy thứ từ trong mâm lấy ra.
 
Chợt, Sở Trường Ca hướng về phía tiểu nha hoàn đang cầm lò sưởi nói: "Lò sưởi thì không cần, mang đi."
 
Tiểu nha hoàn kia nói: "Nhưng nếu không có lò sưởi thì. . . . . ."
 
Sở Trường Ca lại khẽ mỉm cười đầy ý vị, nói: "Có ta là đủ rồi, còn cần lò sưởi làm gì."
 
Mặt tiểu nha hoàn không hiểu, bỗng nhiên đỏ mặt rồi gật gật đầu.
 
Mộ Dung Vân Thư buồn cười, trợn mắt nhìn Sở Trường Ca một cái. Cho dù có lò sưởi, ta chưa chắc sẽ ôm nó ngủ, chàng gấp cái gì.
 
Sở Trường Ca nhìn nàng khẽ mỉm cười, im lặng nói: để phòng ngừa chứ sao. Có thê tử như thế, có thể phòng thì phải phòng.
 
Bọn nha hoàn để đồ xuống rồi tất cả lui ra, bên trong nhà chỉ còn hai người Sở Trường Ca cùng Mộ Dung Vân Thư.
 
Mộ Dung Vân Thư nhìn về phía ngoài cửa nói, "Đại nha hoàn vừa rồi có chút cổ quái."
 
"Nàng cũng phát hiện." Sở Trường Ca cười rót một ly trà nóng đưa cho nàng, nói: "Nàng đối với chúng ta một mực cung kính, kì thực không phục lắm, trông cũng không có vẻ là nha hoàn hèn mọn."
 
"Ta cũng cảm thấy như vậy." Đôi tay Mộ Dung Vân Thư đang cầm ly trà sưởi ấm, suy nghĩ một chút, lại nói: "Sẽ là do lão trang chủ cố ý sao?"
 
Sở Trường Ca nhướng lên phân nửa lông mày bên trái, lãnh đạm nói, "Ai biết được?"
 
*
 
Cùng lúc đó, đám nha hoàn kia đi đến nơi thưa thớt, Đại Nha hoàn dừng lại phân phó: "Ta có chút chuyện quên hướng khách quý giao phó, các ngươi đi trước." Nói xong, đi trở về.
 
Đi mấy bước, quay đầu lại nhìn chúng nha hoàn một cái, thấy không có người đem lòng sinh nghi, sắc mặt liền trầm xuống, bước nhanh đến nơi hoang vu, đi tới bên bờ tường viện, leo tường ra. Động tác nhanh nhẹn, bước đi như bay, vừa nhìn chính là người luyện võ.
 
Lúc này, bốn nam tử áo xanh từ các phương hướng khác nhau xuất hiện, xếp thành một hàng đứng tại nơi bờ tường nha hoàn kia leo, đối mặt với một bức tường dài và cao.
 
Bốn người yên lặng mấy giây.
 
"Ta đuổi theo nàng, ba người các ngươi trở về hướng giáo chủ bẩm báo chuyện này."
 
"Ta đuổi theo nàng, hai người các ngươi trở về hướng giáo chủ bẩm báo chuyện này."
 
"Ta đuổi theo nàng, ngươi trở về hướng giáo chủ bẩm báo chuyện này."
 
"Ta đuổi. . . . . ." Bắc hộ pháp chợt dừng lại, chỉ một mình, không dám tin kêu lên: "Ta đi?! Tại sao là ta?!"
 
Đáng tiếc, ba người Đông Nam Tây từ lúc phát ra âm thanh, người cũng đã leo tường ra, bay ra ngoài hơn vài mét, không nghe được chất vấn của hắn. Chỉ là, cho dù bọn họ nghe được âm thanh chất vấn này, cũng sẽ chỉ nói một câu, "Bởi vì khinh công của ngươi kém cỏi nhất."
 
Vì vậy, trong chốc lát Bắc hộ pháp oán hận đầy trời, hận mình kém cỏi, vô cùng không cam tâm tình nguyện trở về, trên mặt lóe lên vẻ bi tráng của một tráng sĩ một đi không trở lại.
 
Quấy rầy người khác đã là một chuyện không đạo đức, sẽ bị trời phạt, huống chi ‘người khác’ đó, còn là một chủ nhân cảm xúc bất thường. . . . . .
 
Aizz, ai không biết ý nghĩa của câu lành ít dữ nhiều, nhìn hắn sẽ rõ.
Like ủng hộ fanpage của Thảo nha:
<< Trước    / 239      Sau >>    Mục lục | Lên đầu
ads
105060
Vương phi thần trộm
Tác giả: An Dĩ Mạch
view: 796911
Oan gia tương phùng
Tác giả: Tiêu dao hồng trần
view: 1754811
Nd: HE.
Ai Gia Có Hỷ
Tác giả: Đạm Anh
view: 819365
Nd: HE.
Cậu chủ hồ đồ
Tác giả: Tinh Dã Anh
view: 1216636
Từng đóa bọt sóng
Tác giả: Tửu Tiểu Thất
view: 892804
Nd: HE.
Duyên trời định
Tác giả: An Tư Nguyên
view: 984371
Thái hậu mười lăm tuổi
Tác giả: Trà Hoa Cúc
view: 1373917
Nd: HE.
Em không vào địa ngục thì ai vào
Tác giả: Tửu Tiểu Thất
view: 1711139
Nd: Sủng. HE.
Vợ Ơi Theo Anh Về Nhà
Tác giả: Tửu Tiểu Thất
view: 1920950
Nd: HE.
Mối Lương Duyên Trời Đánh
Tác giả: Hoa Thanh Thần
view: 1006310
Nd: HE.
Gái Già Gả Bảy Lần
Tác giả: Hoa Minh
view: 713172
Nd: HE.
Nha hoàn có điểm
Tác giả: Lệnh Hồ Hồ
view: 840171
Nd: HE.
Đến đây nào bác sĩ của anh
Tác giả: Như Thi Vấn
view: 1370415
Nd: HE.
Thượng thư đại nhân, biến
Tác giả: Tô Áng
view: 1317576
Nd: HE.
Tình bất yếm trá
Tác giả: Thị Kim
view: 1015271
Nd: HE.
Sổ tay sử dụng đàn ông
Tác giả: Lam Bạch Sắc
view: 1084178
Nd: HE.
Nhất dạ thâu hoan
Tác giả: A Bối
view: 1447047
Nd: HE.
Thể loại
Truyện hay

Đọc nhiều
Tuyệt sắc yêu phi   view 16807746
Em Dám Quên Tôi   view 9011264
Không xứng   view 8632018
Hiền Thê Khó Làm   view 8415821
Thứ nữ sủng phi   view 8183762
Gia cố tình yêu   view 8183453
Lên đầu trang
Home
Blog
Hội yêu ngôn tình
Sitemap
Tôi tên Thảo - và tôi yêu truyện

Chào mừng bạn ghé thăm website thảo truyện.com. Hãy đọc và cùng chia sẻ những câu truyện tiểu thuyết ngôn tình hay nhất và mới nhất nhé!

từ khóa: đọc truyện www, ngon tinh, ngontinh, truyện chọn lọc, truyện ngôn tình hay nhất, ngon tinh hay nhat, list truyen hay, web truyen hay, tìm truyen hay de doc