Home
Blog
Hội yêu ngôn tình
Sitemap
Tôi tên Thảo - và tôi yêu truyện
Ở đây mình chỉ post những truyện hay đã được chọn lọc tỷ mỷ thôi, mời cả nhà tha hồ nhảy hố không lo bị sụp đâu ạ :) !!

Vân thường tiểu nha hoàn

Tác giả : Nguyệt Xuất Vân   
Chương 67 hương vị tình yêu
<< Trước    / 101      Sau >>    Mục lục | Xuống cuối
Like ủng hộ fanpage của Thảo nha:

 Long Ngâm Điện

 
Làn khí toả ra từ chiếc lư đốt Trầm Hương thoang thoảng, lượn lờ trong không khí, chợt có gió thổi đến, làn khí mờ ảo kia liền biến hoá thành nhiều hình dạng khác nhau, lan toả rót vào lòng người mùi hương ngọt dịu.
 
Long Đằng…hoàng đế Nam Long Quốc, lúc này đang tựa người khoan khoái trên ghế rồng.
 
Long nhan không chút uy nghi, hiện tại nhìn hắn không giống như một vị vua cao cao tại thượng, mà chỉ là một nam nhân bình thường.
 
Trước mặt hắn đặt một chiết bát bằng ngọc, chứa thứ thuốc màu nâu sậm, toả ra mùi vị đắng chát. Mùi hương này cùng làn hương Trầm hoà lẫn vào nhau, tạo thành một loại mùi vị kỳ quái.
 
Hương thơm ngọt lịm lan toả, vị đắng chát nhàn nhạt, tựa như tâm tình của hắn lúc này, tựa như hương vị tình yêu.
 
Đôi mắt hắn nhìn chăm chú vào nữ tử đang chậm rãi đi đến, áo vải, mũ sư cô, dưới chân là đôi giày trắng tinh, nàng mặc một thân y phục nữ ni.
 
Bước chân thong thả mà nặng trĩu, mỗi một bước đều như đạp lên tấm lòng của hắn, làm cho một vị hoàng đế uy nghiêm như hắn có chút đứng ngồi không yên.
 
Nét mặt nàng cũng như tên, yên lặng như nước, trên gương mặt ngọc tuy có một vết sẹo dài nhưng không tổn hại đến khí chất của nàng. Nàng ung dung hờ hững như làn gió mát lạnh trong thâm sơn, thanh khiết xa vời như băng tuyết trắng tinh trên đỉnh núi, khiến cho hắn có cảm giác bản thân không những chạm không tới mà vĩnh viễn cũng không thể chạm đến.
 
Đây chính là nữ tử mà đời này kiếp này hắn yêu thương, hắn đã thề phải lấy được nàng.
 
Hắn giam cầm nàng mười sáu năm, cứ tưởng chỉ cần khoá nàng bên cạnh, rồi cũng sẽ có một ngày nàng sẽ yêu thương hắn, nhưng, nàng thật sẽ yêu hắn sao?
 
Đáp án là không.
 
Trong thời gian qua nàng chưa từng bước ra khỏi am, theo như giao ước, hắn cũng chưa từng quấy rầy nàng, hắn là một vị vua, hắn cũng có tôn nghiêm của mình. Hắn chỉ có thể để mặc cho tương tư tràn ngập, chỉ có thể nương nhờ vào những bức hoạ mà gửi gắm tâm tình. Chờ đợi sẽ có một ngày nàng bước ra am ni cô, đến gặp hắn. Tuy là gần nhau trong gang tấc, nhưng lại xa vời hơn cả chân trời góc biển.
 
Nàng nghĩ đến bệnh tình của hắn, hắn cứ cho là cuối cùng thì bản thân cũng chờ được đến ngày đó, nhưng tất cả đều không đúng.
 
Hiện giờ nàng bước đến, nhưng lại không phải vì hắn, mà là vì người kia, tên Nhan Hạo nơi Nhật Hi Quốc xa xôi.
 
“Bần ni Vong Tình tham kiến Ngô Hoàng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Thanh âm Nguyệt Như Thuỷ bình tĩnh.
 
Trái tim Long Đằng như bị hàn băng chôn lấp, nhanh chóng lạnh lẽo vô cùng.
 
“Thủy muội, ngươi cần gì phải làm như vậy? Ngươi có biết là trẫm…..Không, là ta, ta ở trước mặt ngươi, cho tới bây giờ vẫn không phải là vua của một nước, ta chỉ là một nam nhân bình thường.” Long Đằng nói, thanh âm tao nhã, chan chứa tình cảm sâu đậm.
 
“Nhưng mà, người ở trong lòng bần ni, mãi là một vị vua đứng trên mọi người.” Nguyệt Như Thuỷ bỏ qua sự thâm tình của hắn, nhẹ nói.
 
“Vậy hắn thì sao? Nếu bởi vì thân phận của trẫm mà không yêu trẫm, vì sao, không phải là một kẻ thảo dân bình thường nào đấy mà lại là Nhan Hạo, hắn chẳng phải cũng là hoàng đế hay sao?” Giờ phút này hắn có chút kích động, suốt mười mấy năm chờ đợi, hắn thật không cam lòng.
 
Đôi mắt Nguyệt Như Thuỷ trong suốt không chút rung động, nàng không phải không thương hắn, chẳng qua đó không phải là tình yêu nam nữ.
 
“Hoàng thượng, tâm bần ni đã chết, không còn tình cảm nam nữ, chỉ mong Ngô Hoàng thương tiếc cho dân chúng trong thiên hạ, hãy ngưng trận chiến này đi thôi.” Nguyệt Như Thuỷ nói.
 
“Bần ni? Cho đến ngày hôm nay, ngươi vẫn muốn mang chiếc mặt nạ đó sao? Vẻ mặt ngươi thế nào, trong lòng chúng ta đều rõ. Ngươi sao phải khổ sở như vậy? Hôm nay ta muốn nhìn thấy gương mặt thật sự của ngươi!”
 
Long Đằng nhìn vết sẹo trên mặt Nguyệt Như Thuỷ nói.
 
Năm đó, nàng nói nàng huỷ dung, không cần phải tiếp tục yêu nàng, muốn hắn buông tha cho nàng.
 
Hắn không đồng ý.
 
Lúc đó, hắn biết vết sẹo kia là giả, cho dù là huỷ dung thật sự, hắn cũng không quan tâm.
 
Bởi vì hắn biết hắn không phải chỉ yêu dung mạo của nàng, mà là con người nàng.
 
Nhưng mà nàng lại cho rằng hắn chỉ yêu gương mặt của nàng.
 
Hắn đã yêu người nhẫn tâm giẫm lên tình cảm sâu sắc thuần khiết của hắn.
 
Sắc mặt Nguyệt Như Thuỷ khẽ biến.
 
Năm tháng trôi qua, một thiếu niên Long Đằng khôi ngôi đã trở thành một nam tử chín chắn, trong đôi mắt ánh lên vẻ từng trải, vững vàng. Nàng biết hắn là một vị hoàng đế tốt, nàng biết hắn trị quốc anh minh, cũng biết hắn bao lần dẹp yên biên cương oai hùng quyết đoán thế nào.
 
Tất cả đều thay đổi, chỉ riêng tình cảm hắn dành cho nàng là vẫn không thay đổi, vẫn sâu nặng như vậy.
 
Nguyệt Như Thuỷ thật sự không biết đây là may mắn hay là bất hạnh của nàng.
 
Muốn nhìn thấy gương mặt thật của nàng, đã mười mấy năm qua nàng chưa từng để lộ ra khuôn mặt thật sự.
 
Được thôi, Nguyệt Như Thuỷ nhẹ nhàng lau mặt, vết sẹo kia liền biến mất.
 
Ánh đèn trong cung sáng rực soi rọi, hiện ra một sắc đẹp tuyệt trần trước mắt Long Đằng.
 
Vẫn là gương mặt xinh đẹp ngày nào, năm tháng dường như không hề lưu lại chút dấu vết gì.
 
Chỉ là trong ánh mắt nàng có chút trưởng thành, chững chạc và…..nét mẫu tính ngời ngời. *mẫu tính thì khác với nữ tính nhé, cái nì nói về người phụ nữ đã làm mẹ*
 
Đúng là rất mẫu tính.
 
Mười mấy năm, hắn thật không biết nàng đã có hài tử.
 
Ngày ấy trong hôn lễ của các hoàng tử, hắn nhìn thấy thiếu nữ kia. Nàng thân mặc váy áo hồng sắc, nét mặt xinh tươi, đẹp tựa như tiên tử trên thiên cung.
 
Biểu cảm của thiếu nữ kia cùng với Thuỷ nhi năm đó, khi cùng hắn bái đường thật giống nhau, cam chịu, đau thương, nhưng trong đôi mắt là vẻ cố chấp kiên định.
 
Trong một khắc nhìn thấy nàng ấy, hắn cứ tưởng là nàng, nhưng rất nhanh đã phát hiện là không phải, bởi vì nàng ta còn rất trẻ.
 
Trên đời sao lại có dung nhan tương tự như vậy, hắn rất nghi hoặc, mãi cho đến khi thiếu nữ kia nói tên của nàng là Nhan Y Vân.
 
Đôi môi đỏ mọng khẽ nói ra ba chữ, “Nhan Y Vân.”
 
Nhẹ nhàng, lạnh lùng, nhưng có ai biết được cái tên đó như tiếng sấm nổ lên trong đầu của hắn.
 
Nhan y vân, nàng gọi là Nhan Y Vân, đúng là họ Nhan.
 
Trong giây phút đó, hắn đoán được nàng ta hẳn là con của nàng.
 
Thì ra, hắn khốn khổ chờ đợi mười mấy năm, giam giữ nàng mười mấy năm, từ lâu đã đem tâm tư ký thác cho nàng, nhưng vẫn không bằng được kẻ địch suốt đời…Nhan Hạo.
 
Bọn họ sớm đã có hài tử, mà hắn vẫn ở nơi này mơ mộng, ảo tưởng sẽ có một ngày nàng yêu hắn.
 
Có bao nhiêu nực cười, ngu ngốc.
 
Long Đằng bưng lên chén thuốc trước mặt, nhẹ nhàng nhấp một miếng, hương vị chua xót tột cùng làm cho cảm xúc cuồn cuộn của hắn bình tĩnh được đôi chút.
 
“Trái tim của ngươi vẫn như trước kia?” Hắn hỏi, cố gắng đèn nén sự run rẩy trong giọng nói.
 
Nhìn Long Mạc thân mặc y phục hoàng cung sáng rực, Nguyệt Như Thuy hơi cúi đầu, nàng không muốn lừa hắn.
 
Nàng trốn tránh mười mấy năm, làm ni cô mười mấy năm, cứ tưởng rằng từ nay về sau sẽ có thể quên đi Nhan Hạo, nhưng, lòng nàng lại luôn bị nỗi nhớ dày vò,  mãi cho đến khi nàng biết tới cuộc chiến này.
 
Biết hắn đang trong nguy hiểm, nàng mới hiểu rõ bản thân vẫn còn nhớ thương hắn.
 
“Ngươi có bằng lòng buông tha cho hắn không?” Nguyệt Như Thuỷ bất an hỏi.
 
“Ngươi sai rồi, Thuỷ muội, chiến tranh không phải do ta phát động, nếu ta muốn đánh, đã đánh từ mười mấy năm trước. Là hắn, có lẽ hắn biết được tin tức của ngươi. Chiến sự này hiện tại cũng không phải chỉ mình ta có thể định đoạt, nếu muốn ngưng chiến, ngươi nên đi khuyên hắn.”
 
Hắn biết được tin tức của nàng? Nàng ở trong cung đã mười mấy năm, rất ít khi xuất hiện, trong cung mọi người đều nghĩ nàng thật chỉ là một ni cô, vẫn không hoài nghi thân phận của nàng.
 
Mà hắn, tại một nơi cách xa ngàn dặm, sao lại biết được tin tức của nàng.
 
“Có lẽ hắn cũng không biết tin tức của ngươi, cuộc chiến này có thể đã được hắn vạch kế hoạch từ khi ngươi mất tích. Mấy năm nay hắn nghỉ ngơi dưỡng sức. Hiện tại binh lực cũng không thua kém với ta.” Long Đằng mỉa mai cười nói.
 
“Ta muốn xuất cung.” Ánh mắt Nguyệt Như Thuỷ kiên định nhìn Long Đằng nói.
 
Long Đằng chậm rãi lắc đầu, cũng kiên quyết nói, “Ta sẽ không để ngươi đi. Mười mấy năm trước, ta đã nói qua, đối với ngươi, ta vĩnh viễn không buông tay, hôm nay vẫn vậy.”
 
Nguyệt Như Thuỷ thu hồi cảm xúc phức tạp, mãnh liệt, sau cùng đôi mắt trở nên tối tăm.
 
Nàng hiểu Long Đằng, hắn khi không đạt được mục đích tuyệt nhiên sẽ không bỏ qua.
 
“Được thôi, ta không đi, nhưng, ngươi hãy để cho Vân nhi xuất cung.” Nếu Vân nhi xuất cung, có thể thay nàng ngăn cản trận chiến vô nghĩa này.
 
“Không.” Long Đằng lần thứ hai lắc đầu, “Mạc Nhi của ta quan tâm đến nàng ấy, vì vậy mà hết lần này đến lần khác từ hôn. Ta nhất định phải tác thành cho bọn họ. Cho nên Vân nhi của ngươi, không thể ra khỏi cung. Trừ phi, Mạc Nhi trở về, nàng được gả vào Mạc vương phủ.” Long Đằng tàn nhẫn nói, phá vỡ niềm hy vọng cuối cùng của Nguyệt Như Thuỷ.
 
Nàng tuyệt vọng thu lại ánh mắt, Long Đằng vẫn cố chấp như trước.
 
Nàng nên làm gì bây giờ?
 
Nàng nhất định phải xuất cung.
 
Nàng muốn gặp hắn, nàng không muốn hắn cùng bọn họ giao chiến, gặp nhau trên sa trường.
 
Nàng biết chiến tranh là khởi đầu của mọi đau khổ, người bị hại không chỉ có tướng sĩ, mà còn người dân vô tội.
 
Nàng nhất định cố gắng ngăn cản cuộc chiến này.
 
Ngoài điện.
 
Y Vân tìm mọi cách cầu khẩn Kha Quý, cuối cùng cũng đồng ý nói cho nàng nghe chuyện tình năm xưa.
 
Cho lui toàn bộ thái giám cung nữ hầu hạ.
 
Thanh âm Kha Quý lanh lảnh mà khàn khàn, lượn lờ trong đại điện.
 
“Hơn hai mươi năm trước, có một vị hoàng đế thiếu niên anh tuấn phi phàm, một lần ngẫu nhiên trong lúc đi tuần tra, gặp phải một tiểu nha đầu ở Tàng Thư Các. Tiểu nha đầu kia tóc tết hai bím, dung mạo thanh lệ tuyệt mỹ. Trong cung, cung phi xinh đẹp có ở khắp nơi, hắn thật sự không phải chỉ bị thu hút bởi dung mạo của nàng, mà là sự tĩnh lặng ung dung cùng với ánh mắt lanh lợi tài trí của nàng. Nàng thông minh, thuần khiết, đáng yêu, trong khoảnh khắc đó, trái tim vị hoàng đế thiếu niên liền bị nắm giữ.”
 
“Từ đó về sau, hắn thường xuyên đến Tàng Thư Các đọc sách, nhưng, hắn căn bản không thể chuyên tâm vào sách vở, chỉ vì nhìn nàng. Bọn họ quen nhau, nhưng nàng không biết thân phận của hắn, hắn cũng không biết thân phận tiểu nha đầu. Hắn nghĩ nàng chỉ là một tiểu nha đầu ở trong cung, không biết nàng chính là một vị tiểu thư lén theo phụ thân vào trong cung. Nhưng cho dù nghĩ nàng là cung nữ, hắn cũng quyết định sẽ phong nàng làm phi.”
 
“Bọn họ cứ như vậy gặp gỡ, mấy năm qua đi, tiểu nha đầu dần dần trưởng thành, ngày càng xinh đẹp mê người, hơn nữa tài nghệ lại xuất chúng, trong Hội Hoa Xuân đã lấy được danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ nữ. Tiểu nha đầu cuối cùng cũng đến tuổi thành thân, hắn nói muốn phong nàng làm phi. Cứ tưởng nàng sẽ vui mừng đáp ứng, thật không ngờ câu trả lời lại khiến hắn không thể nào tiếp nhận. Nàng cự tuyệt, thẳng thắn cự tuyệt. Nàng còn nói với hắn, nàng sớm đã có người trong lòng.”
 
“Tin tức này khiến hắn hoàn toàn điên cuồng, hắn nổi giận, hắn ban thánh chỉ, ép nàng làm phi. Nhưng mà, điều càng khiến hắn khiếp sợ cùng không thể tin chính là nàng cùng người kia bỏ trốn. Tuy rằng sau đó nàng bị phụ thân và mẫu thân bắt trở về, đưa vào cung, nhưng hắn vẫn vô cùng tức giận, hắn biết nàng không thật tâm muốn gả cho hắn, nàng là vì muốn cứu tên tình nhân bị phụ mẫu giam giữ, cho nên mới đồng ý tiến cung. Tình cảm sâu đậm của nàng làm hắn cảm động, nhưng cũng khiến hắn tức giận, hắn hận tên tình nhân kia không phải là hắn.”
 
“Cho nên hắn lạnh nhạt với nàng, liền mấy ngày không đến cung của nàng. Nhưng hắn chưa từng ngờ tới, mẫu hậu không biết từ đâu biết được tin tức nàng bỏ trốn. Tin tức này luôn được giữ bí mật, ngoại trừ người nhà của nàng chỉ có hắn là biết, người ngoài không ai biết. Hắn càng không nghĩ đến, mẫu hậu lại đưa đến một ly rượu độc, ban cái chết cho nàng. Hắn chạy tới thì đã thấy thi thể nàng lạnh như băng, chỉ còn một bức huyết thư, khẩn cầu hắn đem xác của nàng trở về nhà. Hắn đã làm theo.”
 
“Từ đó về sau, hắn luôn ưu sầu không vui, hắn cảm giác như trái tim mình cũng đã chết theo nàng. Hắn nghĩ rằng hắn sẽ mãi như vậy cho đến cuối đời, nhưng mà, trong lúc vô tình, hắn biết được tin xác của nàng bị người khác đánh cắp. Chẳng biết tại sao, hắn bỗng nhiên chắc chắn nàng vẫn chưa chết. Bởi vì hắn biết nàng tinh thông y thuật, hắn phái người đi khắp nơi âm thầm điều tra, hi vọng có thể tìm được nàng, nhưng mà vẫn không có được tin tức nào.”
 
“Một năm sau, ngay lúc hắn muốn từ bỏ hy vọng thì ông trời liền rũ lòng thương, hắn có được tin tức của nàng. Tại một toà thành ở phương Bắc, tìm được nàng. Chẳng biết tại sao cả người nàng gầy yếu, lại lẻ loi một mình. Hắn muốn đem nàng vào cung. Nhưng nàng không muốn, tự huỷ đi dung nhan. Nàng nghĩ nếu không còn dung mạo hơn người này, hắn sẽ thả nàng, nàng không tin hắn yêu con người của nàng, mà còn là yêu thương vô cùng sâu sắc. Hắn vẫn kiên trì đem nàng vào cung, có điều là phải đáp ứng thay đổi thân phận của nàng, với lại vĩnh viễn không ép buộc nàng.”
 
“Về sau, trải qua hai năm điều tra, cuối cùng hắn cũng biết được thân phân tên tình địch. Mà thân thế người kia cũng thật khiến hắn kinh ngạc. Người kia cũng không biết nàng ở trong cung của hắn, cả hai người đã quyết đấu một hồi trên đỉnh núi nơi biên cương.”
 
“Đó là một cuộc quyết đấu sinh tử, bọn họ đều hận đối phương từng bắt đi nàng. Trải qua mấy lượt, cả hai đều bị thương rất nặng, nhưng vẫn bất phân thắng bại. Bọn họ từng giao ước, nếu còn sống là còn đấu. Có thể là đơn thân quyết đấu, có thể là chiến tranh, tất cả đều vì cả hai cùng yêu mến một nữ tử.”
 
Cuối cùng Kha Quý cũng kể hết câu chuyện xưa kia, hắn từ từ thở dài, bên trong sa vào không khí yên tĩnh.
 
Y Vân vẫn còn ngơ ngẩn, như rơi vào câu chuyện không thể tự mình thoát ra được.
 
Lúc này, nàng có chút mê muội.
 
Cả ba người, nếu có một người yêu thương ít đi một chút, nếu có một người tình nguyện buông tay, như vậy, cả ba người cũng không phải chịu tra tấn như vậy.
 
Nhưng mà, tình cảm sâu đậm như vậy, liệu có ai muốn buông tay?
 
Chuyện tình này, suy cho cùng là làm cho người ta vui sướng cũng làm ta bi thương.
 
Hương vị tình yêu, ngọt ngào mà đau khổ.
Like ủng hộ fanpage của Thảo nha:
<< Trước    / 101      Sau >>    Mục lục | Lên đầu
ads
124012
Chàng Ngốc Ở Thôn Nọ
Tác giả: Phúc Bảo
view: 761067
Đức Phật và nàng: Hoa sen xanh
Tác giả: Chương Xuân Di
view: 1599178
Nd: HE.
Vĩnh An
Tác giả: Mạc Phi Bảo Bảo
view: 1200156
Nhị gia nhà ta
Tác giả: Twentine
view: 1159059
Nd: HE.
Hồng Lâu Mộng
Tác giả: Tào Tuyết Cần
view: 1752133
Cán Hoa Khúc
Tác giả: Hồ Điệp Seba
view: 1451785
Nd: Sủng. HE.
Tối chân tâm
Tác giả: Đông Ly Cúc Ẩn
view: 3243470
Nd: Ngược. HE.
Say đắm một nàng mèo
Tác giả: Một Nửa Linh Hồn
view: 6508776
Nd: Sủng. HE.
Sư gia PK Huyện Lệnh
Tác giả: Tửu Tiểu Thất
view: 622223
Nd: HE.
Thủy Chử Đại Thần
Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa
view: 825133
Nd: HE.
Nửa Kiếp Hồng Trần, Một Khúc Du Ca
Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm
view: 1530889
Nd: Ngược. SE.
Tiếu Tướng Quân
Tác giả: Mạc Nhan
view: 1392663
Nd: HE.
Thú Phi
Tác giả: Chu Ngọc
view: 2652662
Nd: HE.
Dâm môi sai
Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa
view: 595031
Nd: Ngược. SE.
Lương Sư Như Thử Đa Kiều
Tác giả: Tịch Giang
view: 889611
Nd: SE.
Thất Dạ Đàm
Tác giả: Thập Tứ Khuyết
view: 682581
Hậu Cung Chân Hoàn Truyện
Tác giả: Lưu Liễm Tử
view: 3210407
Nd: SE.
Đại Hoàn Dư - Cho ta khuynh thất giang san
Tác giả: Ân Tầm
view: 1641923
Nd: Ngược. HE.
Thể loại
Truyện hay

Đọc nhiều
Tuyệt sắc yêu phi   view 16812381
Em Dám Quên Tôi   view 9018577
Không xứng   view 8636550
Hiền Thê Khó Làm   view 8420868
Gia cố tình yêu   view 8186543
Thứ nữ sủng phi   view 8185410
Lên đầu trang
Home
Blog
Hội yêu ngôn tình
Sitemap
Tôi tên Thảo - và tôi yêu truyện

Chào mừng bạn ghé thăm website thảo truyện.com. Hãy đọc và cùng chia sẻ những câu truyện tiểu thuyết ngôn tình hay nhất và mới nhất nhé!

từ khóa: đọc truyện www, ngon tinh, ngontinh, truyện chọn lọc, truyện ngôn tình hay nhất, ngon tinh hay nhat, list truyen hay, web truyen hay, tìm truyen hay de doc