Home
Blog
Hội yêu ngôn tình
Sitemap
Tôi tên Thảo - và tôi yêu truyện
Ở đây mình chỉ post những truyện hay đã được chọn lọc tỷ mỷ thôi, mời cả nhà tha hồ nhảy hố không lo bị sụp đâu ạ :) !!

Mùa Đông Ấm Hoa Sẽ Nở

Tác giả : Tuyết Ảnh Sương Hồn   
Chương 10: Em có biết hắn ta là người như thế nào không?
<< Trước    / 37      Sau >>    Mục lục | Xuống cuối
Like ủng hộ fanpage của Thảo nha:

Lam Tố Hinh nghe mà ngạc nhiên, mở to mắt, vài câu nói của A Thái đã phác họa cả một bức tranh đẫm máu. Giữa Diệp U Đàm và Anh Hạo Đông rốt cuộc đã xảy ra chuyện khủng khiếp gì? Cô vẫn luôn nghĩ rằng họ rất yêu nhau, chẳng lẽ suy đoán với hiện thực lại khác nhau đến vậy?

 
1.
 
Bà Chu đã làm xong thủ tục chuyển trường cho Lam Tố Hinh, đây là tuần đầu tiên cô học ở trường mới.
 
Lúc ăn sáng, Anh Hạo Đông nhìn chiếc ba lô mà Lam Tố Hinh đeo, đột nhiên nhớ ra: “Mẹ, con cũng phải đi học lại, con còn chưa tốt nghiệp đại học mà.”
 
Anh phu nhân dịu giọng nói: “Hạo Đông, con quên rồi sao? Vì con không được khỏe nên phải tạm thời nghỉ học. Sang năm khỏe con hẵng nói tiếp nhé!”
 
“Con nghỉ học rồi ư?”
 
“Đúng vậy, con bị bệnh nên tạm thời không thể đi học được.”
 
Anh Hạo Đông bối rối, mày nhíu chặt, ngẫm nghĩ hồi lâu, không nói tiếp nữa.
 
Vài ngày sau khi Lam Tố Hinh đi học ở trường mới, bà Chu quan tâm hỏi han xem cô có thích ứng được không. Cô gật đầu, nói không có vấn đề gì. Sau khi trải qua những tháng ngày lang thang ngoài đường, giờ không còn phải lo lắng tới chuyện ăn ở, đi lại, cô còn gì không thể thích ứng được đây? Chuyện vốn khó thích ứng nhất thì Anh Hạo Đông cũng không đòi hỏi, cô cảm thấy mình quả thực rất may mắn.
 
Hôm nay, sau khi tan học về, Lam Tố Hinh lại bắt gặp Anh Duy Hạ ở trong phòng của Anh Hạo Đông trên tầng hai. Tuy anh ta không sống ở vịnh Ngân Sa nhưng vẫn thường xuyên đến đây. Bởi Anh phu nhân là người phê duyệt những quyết sách cao nhất của công ty Anh thị, vì bệnh tình của Hạo Đông nên bà hiếm khi đích thân đến công ty xử lý công việc, nhưng vẫn có một số văn kiện quan trọng cần đến chữ ký của bà, do đó cứ cách vài ba ngày, anh ta lại đến đưa văn kiện cho mẹ mình ký. Mỗi lần đến, anh ta đều lên thăm Anh Hạo Đông, có vẻ anh ta rất quan tâm đến người em trai này.
 
Vì câu lỡ lời kia của Anh phu nhân mà Lam Tố Hinh luôn cảm thấy tò mò, ngầm so sánh tướng mạo của hai anh em họ. Đường nét khuôn mặt của họ vẫn có điểm giống nhau, ví dụ sống mũi cao thẳng, cặp mắt sâu thẳm, nhưng ngũ quan của Anh Hạo Đông thanh tú hơn một chút, rõ ràng những nét đó là được thừa kế từ Anh phu nhân. Còn khuôn mặt của Anh Duy Hạ lại không có nét nào giống Anh phu nhân, xem chừng họ quả nhiên không phải là anh em cùng một mẹ sinh ra.
 
Thấy Lam Tố Hinh đã về, Anh Duy Hạ đứng dậy cáo từ, cô khách khí mở cửa, tiễn anh ta. Lúc đi qua, anh ta vô cùng lịch sự nói: “Hạo Đông có vẻ đã khá hơn rất nhiều. Nghe mẹ tôi nói đó đều là nhờ công của cô, cảm ơn cô, Lam tiểu thư.”
 
Lam Tố Hinh hơi cúi người. “Không cần khách khí, đây là việc mà tôi nên làm.”
 
Những ngày này, Anh Hạo Đông thực sự đã khá hơn rất nhiều. Sức khỏe của anh đã phục hồi được phần nào, khuôn mặt vốn xanh xao, gầy gò đã có vẻ đầy đặn hơn, làn da trắng hồng. Anh không còn ngày ngày buồn rầu, ở lì trong phòng nữa mà thường xuyên ra ngoài vận động. Tuy ký ức vẫn rất hỗn loạn, ánh mắt thỉnh thoảng hoang mang mơ màng, nhưng chỉ cần nhìn thì bất cứ ai không biết chuyện cũng không thể nhận ra anh là một người bệnh, sẽ chỉ nhìn anh là một đứa trẻ lớn xác, thích yên tĩnh và không thích nói chuyện.
 
Anh Duy Hạ cứ cách mấy ngày lại đến thăm anh một lần nên anh ta luôn cảm thấy anh “khá lên rất nhanh”. Anh phu nhân mỉm cười, nói: “Đúng vậy, gần đây Hạo Đông khá lên từng ngày, nhờ cả vào Lam Tố Hinh đấy!”
 
“Mẹ, sức khỏe của Hạo Đông đã khá lên rất nhiều rồi, còn ký ức có chuyển biến gì không?”
 
“Ký ức của nó vẫn rất hỗn loạn nhưng không sao cả, chỉ cần sức khỏe khá lên là được.”
 
Sức khóe của con trai dần khá lên, Anh phu nhân rất vui mừng. Anh có thể nhớ lại chuyện của quá khứ hay không, bà cũng chẳng để ý. Trái lại, bà còn hy vọng anh sẽ vĩnh viễn quên đi một số chuyện, như vậy sẽ tốt hơn.
 
Anh Duy Hạ không nhắc đến chuyện này nữa, quay đầu nhìn bà Chu đang ở bên cạnh, cười nói: “Lần này đều nhờ vào công của bà Chu, bà đã tìm thấy Lam Tố Hinh.”
 
bà Chu mỉm cười: “Cũng là trùng hợp thôi ạ! Chiếc nhẫn đó của phu nhân vốn đã phải lấy đi từ lâu rồi nhưng vì bận việc nên lùi lại hai ngày. Chính hôm đó, tôi đã gặp được Lam Tố Hinh ở cửa tiệm trang sức. Nếu đúng hẹn thì đã không gặp được cô ấy!”
 
Anh Duy Hạ suy nghĩ gì đó: “Thật là khéo trùng hợp!”
 
Bà Chu nhớ ra. “Đúng rồi, Duy Hạ, tối cậu có ở lại đây ăn cơm không? Tôi bảo đầu bếp làm mấy món mà cậu thích.”
 
“Không cần đâu bà Chu, tôi hẹn San San rồi, lát nữa tôi sẽ đi đón cô ấy.” Đưa tay lên nhìn đồng hồ, Anh Duy Hạ đứng dậy cáo từ. “Mẹ, vậy con đi trước đây!”
 
“Đi đi, lái xe cẩn thận!”
 
“Con biết rồi, cảm ơn mẹ!”
 
Lúc Anh Duy Hạ rời khỏi biệt thự ở vịnh Ngân Sa, điện thoại của anh ta đổ chuông. Nhìn màn hình điện thoại nhấp nháy, lông mày anh ta bất giác nhíu chặt. Anh ta không nghe, để mặc nó reo vang đến lúc tự động ngắt máy. Lát sau, điện thoại lại đổ chuông, anh ta cầm lên xem, lần này thì nhận máy. “San San, anh sắp đến rồi…Em đặt xong chỗ chưa? Được, anh sẽ đến đó ngay…Hôm nay chúng ta sẽ ăn thử ở nhà hàng mới xem sao…”
 
Dường như vô cùng mệt mỏi, Anh Duy Hạ đưa tay lên day ấn đường, khuôn mặt đầy vẻ chán nản, mệt mỏi, nhưng giọng nói vẫn hết sức nhiệt tình: “Được, em nói đi đâu thì đi đó, anh nghe theo em.”
 
Kẻ từ sau hôm bật khóc trước mặt Anh Hạo Đông, mỗi lần gặp anh, Lam Tố Hinh đều cảm thấy có chút mất tự nhiên. Anh cũng luôn chăm chú ngắm nhìn cô, giống như đang nghiên cứu khiến cô càng lúng túng. Ở bên cạnh anh, cô cũng không biết nên nói gì, liền vơ tạm một cuốn tạp chí ảnh, lật xem.
 
Hai người ngồi đối diện nhau trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng soàn soạt khẽ vang lên mỗi khi cô lật giở cuốn tạp chí. Hồi lâu sau, Anh Hạo Đông khẽ nói: “U Đàm, có phải vì chuyện của Mỹ Kỳ mà em vẫn giận anh không? Anh bảo đảm, sau này anh sẽ không qua lại với cô ấy nữa, em đừng giận anh, được không?”
 
Lam Tố Hinh đờ đẫn, Mỹ Kỳ là ai? Cô không biết nhưng qua câu nói của anh, cô đoán ra được một số việc, có lẽ trước đây, Diệp U Đàm đã từng vì cô gái có tên Mỹ Kỳ này mà làm loạn, gây khó dễ với Anh Hạo Đông. Cô ngẫm nghĩ giây lát rồi nói: “Đúng vậy, em vẫn đang tức giận, đợi em hết giận rồi sẽ tha thứ cho anh.”
 
Đôi mắt lập tức sáng lên khiến khuôn mặt anh rạng rỡ, tươi tắn hẳn lên, trông anh vô cùng hấp dẫn. Sức khỏe càng ngày càng tốt lên khiến anh cũng càng lúc càng đẹp trai hơn. Không còn nghi ngờ gì nữa, anh đúng là một người đàn ông vô cùng tuấn tú. Nhưng thứ hấp dẫn người khác nhất vẫn là cặp mắt trong sáng, có thần đó. Lúc bệnh nặng, linh hồn của anh hoàn toàn thoát khỏi thế giới trần tục mà ngày đêm sống trong thế giới tưởng tượng của riêng mình nên ánh mắt của anh trong sáng, tinh khiết như thủy tinh, bản chất chân thật, suy nghĩ không vướng tà niệm.
 
Vừa nhìn thấy ánh mắt đó, trái tim cô bất giác rung động như giây đàn, nhẹ nhàng nhưng âm vang.
 
Sáng nay, trên giảng đường của ngôi trường mới, một bạn học chạy vào nói với Lam Tố Hinh bên ngoài giảng đường có người đến tìm cô, cô thấy hơi bất ngờ.
 
Ai đến tìm cô? Quảng Viễn hay bà Diệp? Hình như chỉ có thể là hai người họ. Không ngờ họ lại tìm đến nhanh như vậy, cô vốn vẫn đang suy nghĩ, muốn tranh thủ bớt chút thời gian đến trường Đại học A, tìm Quảng Viễn, nhờ cậu ta đưa cô đến Diệp gia nhận người nhà. Dù gì bà Diệp cũng là dì của cô, tuy tình cảm không sâu đậm nhưng cô không muốn dễ dàng cắt đứt sợi dây máu mủ cuối cùng của mình trên thế giới này. Hơn nữa, cô cũng thực sự muốn biết giữa Anh Hạo Đông và Diệp U Đàm rốt cuộc đã từng xảy ra chuyện gì.
 
Rời khỏi giảng đường, Lam Tố Hinh thấy ngoài cửa là một cô gái lạ mặt đang đứng đó. Cô ta cao ráo, xinh đẹp, làn da bánh mật, mái tóc xoăn dài ôm lấy khuôn mặt mỹ lệ. Vừa nhìn thấy Lam Tố Hinh bước ra, cô ta đã nhìn cô chằm chằm, lát sau mới lẩm bẩm, thốt ra hai từ: “Giống thật!”
 
Chỉ với hai từ này, Lam Tố Hinh liền đoán ra cô gái này cũng có quan hệ gì đó với Diệp U Đàm. Nếu không, cô ta đâu có nói như vậy? Lẽ nào cô ta cũng là bạn cũ của Diệp U Đàm? Lam Tố Hinh cảm thấy cuộc đời thật trớ trêu, rốt cuộc còn bao nhiêu người sẽ đến tìm cô vì nguyên nhân này nữa đây?
 
Cô gái đó mở miệng nhưng không hỏi Diệp U Đàm mà hỏi về một người với giọng hết sức tình cảm: “Gần đây Hạo Đông vẫn tốt chứ?”
 
Lam Tố Hinh hơi ngẩn ra, không ngờ cô ta đến tìm cô là muốn hỏi về Anh Hạo Đông. Kỳ quái thật, tại sao cô ta lại hỏi như vậy? Rõ ràng cô ta biết cô sống ở Anh gia, còn biết lý do cô ở Anh gia là để chăm sóc cho Anh Hạo Đông, tại sao cô ta lại biết chứ?
 
Quá kỳ lạ, Lam Tố Hinh ngây ngốc nhìn cô gái xa lạ này, không thốt nên lời.
 
Cô gái đó nhận ra sự nghi hoặc của cô, tỉ mỉ giải thích: “Tôi phụ trách quản lý hồ sơ sinh viên của trường đại học này, vô tình nhìn thấy hồ sơ của cô. Giấy tờ nhập học của cô đều được Anh phu nhân ký tên, địa chỉ liên lạc của cô cũng là địa chỉ của ngôi biệt thự cao cấp tại vịnh Ngân Sa nên tôi biết nhất định cô đang ở Anh gia, mà ảnh thẻ của cô càng khiến tôi chắc chắn một điều, Anh phu nhân bảo cô đóng giả Diệp U Đàm để ở bên cạnh Anh Hạo Đông. Đúng không?”
 
Lam Tố Hinh quá kinh ngạc, lát sau mới hoảng hốt hỏi: “Cô là ai? Vì sao cô lại biết nhiều như vậy?”
 
Cô gái đó do dự một hồi mới trả lời: “Tôi là Thẫm Mỹ Kỳ, từng là bạn gái của Anh Hạo Đông.”
 
Thẫm Mỹ Kỳ? Lam Tố Hinh đột nhiên nhớ ra Anh Hạo Đông từng nhắc đến cái tên này. “U Đàm, có phải vì chuyện của Mỹ Kỳ mà em vẫn giận anh không?”
 
Hóa ra, cô gái xinh đẹp này chính là Mỹ Kỳ mà anh nhắc đến. Cô ta tự giới thiệu là bạn gái của anh nhưng bạn gái của anh chẳng phải là Diệp U Đàm sao? Vì sao Thẫm Mỹ Kỳ lại nói cô ta là bạn gái của anh?
 
Thẫm Mỹ Kỳ nhìn rõ những thay đổi trên nét mặt Lam Tố Hinh, cô ta đột nhiên hỏi: “Cô từng nghe thấy tên của tôi?”
 
Lam Tố Hinh không phủ nhận, khi chưa hiểu rõ, cô không muốn nói nhiều, bởi nói dai thành nói dại. Thẫm Mỹ Kỳ nhìn ra vẻ cẩn trọng của cô, mỉm cười, nói: “Tôi biết tôi đến thế này là rất mạo muôi nhưng tôi thực sự muốn biết Hạo Đông đã tốt lên chút nào chưa. Cô không cần phải nhiều lời, chỉ cần nói tốt hoặc không tốt là được rồi.”
 
Lam Tố Hinh ngẫm nghĩ, khẽ gật đầu: “Anh ấy tốt hơn nhiều rồi!”
 
Thẫm Mỹ Kỳ nhìn cô chăm chú. “Là nhờ công của cô sao?”
 
Lam Tố Hinh không trả lời, Thẫm Mỹ Kỳ cười khổ, “Lúc đầu, khi Hạo Đông xảy ra chuyện, Anh phu nhân cũng từng đến tìm tôi, nhờ tôi thử an ủi anh ấy nhưng không ích gì, anh ấy luôn miệng đòi gặp Diệp U Đàm. Tôi thực sự không hiểu mọi chuyện đã đến mức đó rồi mà tại sao anh ấy vẫn làm loạn, đòi gặp cô ấy?”
 
Hóa ra Anh gia đã từng tìm Thẫm Mỹ Kỳ đến để an ủi Anh Hạo Đông nhưng không có kết quả, Anh Hạo Đông chỉ đòi gặp Diệp U Đàm. “Mọi chuyện đã đến mức đó rồi” là thế nào? Lam Tố Hinh không hiểu. “Rốt cuộc giữa Hạo Đông và Diệp U Đàm đã xảy ra chuyện gì?”
 
Thẫm Mỹ Kỳ ngơ ngác, “Cô không biết à?”
 
Lam Tố Hinh bối rối lắc đầu, Thẫm Mỹ Kỳ bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó, nói, “Xem ra Anh gia không muốn cô biết quá nhiều, vậy tôi cũng không tiện nhiều lời. Làm phiền cô rồi, tạm biệt!”
 
Nhìn theo bóng Thẫm Mỹ Kỳ đi xa dần, mối nghi hoặc trong lòng Lam Tố Hinh càng lúc càng lớn. Anh Hạo Đông, Diệp U Đàm, Thẫm Mỹ Kỳ, giữa họ từng có một mối tình tay ba rắc rối, phức tạp sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
 
Tan học, lúc Lam Tố Hinh mở cửa xe của A Thái theo thường lệ thì bỗng kinh ngạc, Anh Hạo Đông đang ngồi trên xe, cười nói: “U Đàm, anh đến đón em.”
 
Nụ cười của anh giống như trẻ con, cặp mắt vô cùng trong sáng. Sau khi hớn hở kéo Lam Tố Hinh vào trong xe, anh liền thúc giục A Thái xuất phát. “U Đàm, anh muốn đưa em đến một nơi.”
 
Lam Tố Hinh không kìm được, hỏi: “Đi đâu?”
 
“Đến nơi rồi em sẽ biết!”
 
Anh Hạo Đông đưa cô đến một cửa hàng chuyên bán các loại hoa đắt tiền, hóa ra anh đã đặt mua cho cô một chậu hoa quỳnh khổng tước, hôm nay hàng về. Trong đám lá màu xanh thẫm của chậu hoa quỳnh lưa thưa vài nụ hoa trắng, chắc mấy hôm nữa sẽ nở. Anh cẩn thận chạm tay vào những nụ hoa nói: “U Đàm, em luôn muốn xem hoa quỳnh khổng tước nở, mấy hôm nữa là có thể xem được rồi, em có thích không?”
 
Thấy anh vẫn luôn ghi nhớ những lời Diệp U Đàm từng nói, Lam Tố Hinh đủ biết tình yêu anh dành cho Diệp U Đàm sâu sắc đến thế nào, từ chậu hoa này cũng đủ để cô nhận ra rõ ràng. Có lẽ Thẫm Mỹ Kỳ chỉ là một đoạn nhạc nhỏ chen vào giữa hai người họ mà thôi.
 
Vừa suy nghĩ cô vừa ngước lên nhìn Anh Hạo Đông. Anh đang nhìn cô, cười rạng rỡ như ngọn lửa sắp thiêu cháy cô. Hoảng loạn, cô cúi xuống nhìn chậu hoa quỳnh khổng tước kia rồi trả lời: “Vui lắm!”
 
Một tối vài ngày sau đó, Lam Tố Hinh và Anh Hạo Đông cùng nhìn ngắm những bông hoa quỳnh khổng tước nở rộ. Vẻ đẹp trong chốc lát của hoa quỳnh thật rực rỡ.
 
Khi hoa quỳnh nở rộ, trong buổi đêm yên tĩnh, có thể mơ hồ nghe thấy âm thanh của những cánh hoa xòe ra. Những tiếng “tách tách tách” khẽ khàng như tiếng vỗ cánh của những chú bướm. Từng lớp cánh mỏng, trắng tinh khiết dần xòe ra, rực rỡ đến chói mắt. Những đóa hoa mỹ lệ, xinh đẹp mọc giữa cành lé, như những mỹ nhân đang nhìn ngắm thế gian dưới ánh trăng, đẹp đến mê hồn.
 
Đáng tiếc, vẻ đẹp này chỉ ngắn ngủi như mây khói. Những đóa quỳnh nở trong đêm chẳng khác nào thời thanh xuân của cuộc đời mỗi con người, lúc nở rộ nhất cũng chính là lúc bắt đầu của sự lụi tàn. Lúc bông hoa tàn phai, Lam Tố Hinh không thể không liên tưởng đến Diệp U Đàm, cô ấy giống đóa hoa quỳnh dưới ánh trăng này, vào thời khắc đẹp đẽ nhất, hồng nhan đã tàn úa.
 
Lúc Lam Tố Hinh đang thút thít cảm khái cùng hoa, Anh Hạo Đông do dự kéo tay cô. Cô hơi chấn động, ngước mắt nhìn anh, trong đôi mắt anh tràn ngập vẻ cầu xin mềm yếu: “U Đàm, đừng giận anh, được không?”
 
Trái tim của cô bất giác mềm nhũn, tựa như thanh kẹo cam, mang vị ngọt và cả vị chua.
 
Dưới ánh trăng mờ ảo, hoa quỳnh nở rồi tàn, cô và anh kè sát bên nhau, vô cùng thân mật. Khung cảnh đó thực sự xứng với bốn chữ “trước hoa dưới trăng”, nhưng Lam Tố Hinh thấu hiểu một cách sâu sắc rằng khung cảnh đẹp đẽ ấy chỉ thuộc về khoảnh khắc cô mang tên “Diệp U Đàm” mà thôi. Nó thực sự không thuộc về Lam Tố Hinh cô.
 
2.
 
Anh Hạo Đông thường cùng A Thái đến đón Lam Tố Hinh, sau đó, đưa cô đi khắp nơi, ngắm chỗ này, chơi ở chỗ kia, còn không ngừng hỏi: “Em có thích không? Em có thích không?”
 
Niềm vui cứ trôi qua như vậy. Đến tuổi này rồi, nhưng ngoài mẹ ra, chưa có ai nâng niu, đối xử với cô như vậy. Anh hoàn toàn coi cô là trung tâm của thế giới, mọi cảm xúc luôn biến đổi theo cảm xúc của cô. Cô khẽ chau mày anh cũng nhíu mày, cô khẽ cười, anh liền vui mừng. Anh thường dịu dàng nhìn cô chăm chú, cô thường bị anh nhìn đến mức đỏ mặt, trái tim vừa vui sướng vừa căng thẳng. Cô biết sự dịu dàng của anh chỉ vì cô là “Diệp U Đàm”, nhưng cô vẫn nguyện vì anh mà chìm đắm.
 
Nếu có ngày, anh biết cô thực ra không phải là Diệp U Đàm mà là Lam Tố Hinh, e rằng anh sẽ không nhìn cô thêm một lần nào nữa…Bất luận dung mạo của cô giống Diệp U Đàm thế nào thì cô mãi mãi không thể thay thế được hình ảnh cô ấy trong trái tim anh. Lúc này cô đang đóng giả làm Diệp U Đàm để có được tình yêu thuộc về cô ấy, tựa như những hạt bong bóng xà phòng đặt trong lòng bàn tay, có thể phát ra thứ ánh sáng bảy màu đẹp đẽ nhưng…chỉ cần chớp mắt nó sẽ tan biến.
 
Nghĩ vậy, Lam Tố Hinh bất giác buồn rầu. Buồn rầu là thế nhưng cô vẫn trân trọng những tháng ngày được Anh Hạo Đông yêu thương. Dù sao đi chăng nữa thì thời khắc này, cô vẫn đang được đón nhận tình yêu sâu sắc của anh.
 
Sức khỏe của Anh Hạo Đông hồi phục rất nhanh, ngoài việc ký ức vẫn hỗn loạn, đầu óc vẫn mù mờ thì mọi biểu hiện bên ngoài của anh vẫn được coi là bình thường. Anh cũng dần hoạt bát hơn, không ở lì trong phòng nữa mà thích đưa Lam Tố Hinh ra ngoài dạo chơi. Việc này khiến Anh phu nhân vừa mừng vừa lo, bởi dù sao thì bệnh của anh vẫn chưa khỏi hẳn, việc anh thường xuyên đi ra ngoài khiến bà không yên tâm nhưng lại không thể nhốt anh ở nhà mãi được. Bà đành dặn dò A Thái, nhất định phải theo sát anh từng bước.
 
“Không được, đến những chỗ náo nhiệt và đông người, miệng lưỡi người đời rất phức tạp, nhất quyết không được để xảy ra chuyện.”
 
 
Like ủng hộ fanpage của Thảo nha:
<< Trước    / 37      Sau >>    Mục lục | Lên đầu
ads
161092
Sự Cám Dỗ Cuối Cùng (Leo cao - 18+)
Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm
view: 1611229
Nd: Ngược. HE.
Sự Dịu Dàng Chết Tiệt
Tác giả: Hốt Nhiên Chi Gian
view: 7725618
Nd: Sủng. HE.
Chỉ được yêu mình anh
Tác giả: Nam Lăng
view: 1203143
Nd: HE.
Thanh Sơn Ẩm Ướt
Tác giả: Mai Tử Hoàng Thì Vũ
view: 950587
Nd: HE.
Nghê Thường thiết y
Tác giả: Thanh Ca Nhất Mảnh
view: 688246
Nd: HE.
Yêu em từ cái nhìn đầu tiên
Tác giả: Cố mạn
view: 1463218
Nd: Sủng. HE.
Cấp lại, ok?
Tác giả: Tiểu Hài Tử Ngươi Tới Đây
view: 927309
Nd: HE.
Cớ sao nói không yêu
Tác giả: Cố Tây Tước
view: 1373093
Nd: Ngược.
Có Duyên Nhất Định Sẽ Có Phận
Tác giả: Tào Đình
view: 617691
Nd: SE.
Giang nam hận
Tác giả: Mai Tử Hoàng Thì Vũ
view: 907121
Nd: Ngược. HE.
Vợ Có Thuật Của Vợ
Tác giả: Dư San San
view: 853046
Nd: HE.
Vị Hôn Phu Bất Đắc Dĩ
Tác giả: Tinh Dã Anh
view: 1561171
Nd: HE.
Gia cố tình yêu
Tác giả: Thanh Sam Lạc Thác
view: 8183041
Giường Đơn Hay Giường Đôi
Tác giả: Cầm Sắt Tỳ Bà
view: 984989
Nd: Ngược. HE.
Thể loại
Truyện hay

Đọc nhiều
Tuyệt sắc yêu phi   view 16807643
Em Dám Quên Tôi   view 9008483
Không xứng   view 8630473
Hiền Thê Khó Làm   view 8415615
Thứ nữ sủng phi   view 8183762
Gia cố tình yêu   view 8183041
Lên đầu trang
Home
Blog
Hội yêu ngôn tình
Sitemap
Tôi tên Thảo - và tôi yêu truyện

Chào mừng bạn ghé thăm website thảo truyện.com. Hãy đọc và cùng chia sẻ những câu truyện tiểu thuyết ngôn tình hay nhất và mới nhất nhé!

từ khóa: đọc truyện www, ngon tinh, ngontinh, truyện chọn lọc, truyện ngôn tình hay nhất, ngon tinh hay nhat, list truyen hay, web truyen hay, tìm truyen hay de doc