Home
Blog
Hội yêu ngôn tình
Sitemap
Tôi tên Thảo - và tôi yêu truyện
Ở đây mình chỉ post những truyện hay đã được chọn lọc tỷ mỷ thôi, mời cả nhà tha hồ nhảy hố không lo bị sụp đâu ạ :) !!

Cửu Dung

Tác giả : Hoài Châm Công Chúa   
Chương 90: Khi chân tướng rõ ràng
<< Trước    / 161      Sau >>    Mục lục | Xuống cuối
Like ủng hộ fanpage của Thảo nha:

Âm thanh của đại bản vang lên từng tiếng một. Tiếng rên của Thẩm Phúc cũng yếu ớt đi từng chút từng chút một.

 
Ngay khi tôi đang lo lắng liệu có phải Thẩm Phúc đã không chống chọi được nữa không thì bỗng nhiên có người cao giọng hô lên: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa! Van xin các người đừng đánh nữa!”. Ngay sau đó, có một người nhào lên người Thẩm Phúc, ngay lập tức, đại bản của đám nha dịch đều đánh vào người bà ta.
 
Tôi ngẩng đầu lên mới phát hiện người đó là Cúc ma ma. Giờ này khắc này, bà ta đang che chở cho Thẩm Phúc, chính mình nhận những đại bản của nha dịch. Trong phút chốc, tôi cảm thấy không tài nào hiểu nổi.
 
Đỗ Diên Sùng nói: “Người đâu, lôi bà ta ra, tiếp tục đánh cho xong tám mươi đại bản”. Ngay tức thì, có nha dịch bước đến lôi Cúc ma ma ra.
 
Cúc ma ma gào lên: “Van xin các người đừng đánh nó nữa, van xin các người đừng đánh nữa! Tôi nói thật, tôi nói thật, là tôi tạo lời khai giả, trên thực tế, Nhị thiếu phu nhân không bị Lão phu nhân bức tử. Là bản thân cô ấy làm chuyện sai lầm trước, cảm thấy nếu sống trên thế gian sẽ liên lụy đến hai vị tiểu thư và Nhị công tử cho nên mới tự sát!”.
 
Cúc ma ma vừa nói ra, Đỗ Diên Sùng liền ra lệnh: “Đừng đánh nữa! Cúc ma ma, ngươi lặp lại những lời vừa nói một lần nữa”. Thế là, Cúc ma ma lặp lại một lần nữa.
 
Đỗ Diên Sùng quát hỏi: “Cúc ma ma, nếu chân tướng sự việc là như thế, vậy thì tại sao ngươi lại ngụy tạo lời khai, để vu oan cho Lão phu nhân? Ngươi rốt cục toan tính điều gì? Những lời ngươi nói bây giờ là thật hay giả?”.
 
Cúc ma ma quỳ trên mặt đất, nức nở nói: “Hồi bẩm đại nhân, những lời hiện giờ lão phụ nói đều là sự thật. Lời làm chứng lúc ban đầu... mới là giả. Chẳng qua là bởi vì lão phụ….. lão phụ ở Thẩm gia hầu hạ bao năm như thế, kết quả lại bị Lão phu nhân đuổi ra khỏi Thẩm gia, trong lòng khó chịu, cho nên….. cho nên mới ngụy tạo lời khai để trả thù Lão phu nhân”.
 
“Ồ?” Đỗ Diên Sùng hỏi: “Thế tại sao bỗng nhiên lương tâm ngươi lại trỗi dậy à?”.
 
Cúc ma ma nghĩ ngợi, đoạn nói: “Vì lúc lão phụ nghe thấy thánh chỉ nói muốn xử tử Lão phu nhân, đã thấy ái ngại. Dù sao, tốt xấu gì thì lão phụ cũng đã đi theo Lão phu nhân nhiều năm như vậy, trước kia Lão phu nhân đối xử với lão phụ cũng không bạc. Lại vì lão phụ thấy Nhị công tử vì lật lại lời khai mà bị đánh..." Bà ta nói đến đấy, nghẹn ngào thêm đôi phần: “Từ nhỏ đến lớn, Nhị công tử đều do lão phụ chăm nom. Nhị công tử bị đánh là bởi lão phụ ngụy tạo khẩu cung, lão phụ thật sự không đành lòng nên giờ mới khai ra sự thật. Xin đại nhân minh xét, những lời nói của lão phụ đều là thật, nếu có nửa câu nói dối, tình nguyện bị đại bản đánh chết ngay bây giờ”.
 
Đỗ Diên Sùng trầm ngâm không nói gì cả, lại hỏi Tiêu Nhĩ và Thẩm Phúc: “Tiêu Nhĩ, Thẩm Phúc, hai người các ngươi nói thế nào?”.
 
Tiêu Nhĩ hai chân mềm nhũn, vội quỳ mọp xuống đất nói: “Đỗ đại nhân, tiểu nhân có tội, tiểu nhân có tội, tiểu nhân xin khai thật, là Mai đại nhân muốn tiểu nhân hãm hại Lão phu nhân bằng mọi giá. Ngài ấy chẳng những cho tiểu nhân ngân lượng mà còn uy hiếp tiểu nhân, nếu tiểu nhân không chịu làm giả khẩu cung thì sẽ lấy cái mạng già của tiểu nhân. Đỗ đại nhân tha mạng, tha mạng ạ”.
 
Thẩm Phúc hít một hơi thật sâu, cố nén đau đớn nói: “Đỗ đại nhân, những gì lúc trước tôi nói đều là nói dối. Không phải tôi muốn làm thế mà là có người uy hiếp tôi. Tôi cũng không còn cách nào khác. Nhưng lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt. Lão phu nhân là mẹ ruột của tôi, muốn tôi trơ mắt nhìn bà mất mạng, tôi không làm được”.
 
Đỗ Diên Sùng nghe Thẩm Phúc nói vậy thì có phần nghi ngờ hỏi: “Thẩm Phúc, ngươi nói là có người uy hiếp ngươi? Ai uy hiếp ngươi? Còn nữa, ngươi nói cái gì mà lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, là ý gì hả?”.
 
Thẩm Phúc cúi đầu thật thấp, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Trước khi tôi đến quan phủ làm chứng, có người đã bắt hai đứa con gái của tôi, uy hiếp tôi muốn tôi làm giả lời khai. Bọn chúng nói nếu tôi không chịu làm, hai đứa con gái của tôi... Linh Nhi và Mẫn Nhi sẽ mất mạng”.
 
Đỗ Diên Sùng nghe vậy giận dữ nói: “Lại còn có kẻ như thế? Mai đại nhân, chuyện này có phải có liên quan đến ngươi không?.
 
Mai Mặc nghe xong, quỳ phịch xuống đất: “Tri phủ đại nhân minh giám, hạ quan….. hạ quan chưa từng làm chuyện như thế. Xin Tri phủ đại nhân minh giám!”.
 
Đỗ Diên Sùng nói: “Ta không cần phải minh giám nữa. Nếu ngươi có thể bắt ép Tiêu Nhĩ vu oan cho Thẩm lão phu nhân, đương nhiên cũng có cách bắt cóc con nhà người ta, uy hiếp người ta ngụy tạo khẩu cung. Tốt xấu gì đứa bé kia cũng là cháu ngoại ngươi, sao ngươi tàn nhẫn thế? Mai đại nhân, uổng công ta và ngươi cùng qua lại nhiều năm như thế, vậy mà không nhận ra ngươi là người như vậy”.
 
Lúc này, Mai Mặc hết đường chối cãi, chỉ lắp bắp không nói nên lời.
 
Đỗ Diên Sùng hỏi Thẩm Phúc: “Thẩm Phúc, người uy hiếp ngươi là ai? Là Mai Mặc à?”. Thẩm Phúc lắc lắc đầu, nói: “Người uy hiếp tôi chỉ viết một tờ giấy, không biết dùng cách nào mà đặt được vào phòng tôi, có điều tôi thật sự không tìm thấy hai con tôi”.
 
“Ồ?” Đỗ Diên Sùng nói: “Nói như thế, chẳng lẽ là người của Thẩm gia làm?”.
 
Thẩm Phúc lắc đầu, cười khổ đáp: “Việc này, tôi cũng không biết nữa, có lẽ là có kẻ mua chuộc được hạ nhân của Thẩm gia”. Nói đến đây, vẻ mặt Thẩm Phúc ảm đạm hẳn đi: “Đỗ đại nhân, tôi van đại nhân, nhất định phải nghĩ cách tìm được hai con tôi. Nếu hai đứa nó mà xảy ra chuyện gì, tôi... tôi sao có thể xứng đáng với người mẹ đã qua đời của hai đứa nó?”.
 
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một nha dịch chạy vào bẩm báo: “Khởi bẩm đại nhân, bên ngoài có một người tự xưng là Minh Nguyệt Hân Nhi, nói là có chuyện rất quan trọng muốn được gặp đại nhân”.
 
“Minh Nguyệt Hân Nhi? Là người ở đâu?”, Đỗ Diên Sùng hỏi.
 
Tôi vội trả lời: “Khởi bẩm đại nhân, Minh Nguyệt Hân Nhi là nha hoàn của phận thiếp. Cô ấy đã đến đây, có lẽ là có chuyện gì đó”.
 
Đỗ Diên Sùng gật gật đầu, nói: “Truyền vào”. Ngay lập tức, Minh Nguyệt Hân Nhi được dẫn vào.
 
Minh Nguyệt Hân Nhi lảo đảo chạy vào, thở không ra hơi, đứng trên công đường nhuận khí cả nửa buổi mới lên tiếng được: “Đại nhân, Nhị công tử, Lão phu nhân... Thiếu phu nhân, hai vị tiểu tiểu thư được trả về rồi”.
 
“Hả? Trả về rồi sao? Thật sự có chuyện này?” Đỗ Diên Sùng hỏi.
 
“Vâng.” Minh Nguyệt Hân Nhi đáp: “A Thanh ra ngoài mua đồ, lúc sắp đến cửa chính thì nghe có tiếng trẻ con khóc truyền ra từ bụi cỏ trong vườn, tỷ ấy chạy vào nhìn thì phát hiện ra hai vị tiểu tiểu thư đang nằm ở đó. Linh Nhi tiểu thư đang khóc òa lên, còn Mẫn Nhi tiểu thư thì đang ghé vào người muội muội dỗ dành. A Thanh vội đưa hai vị tiểu tiểu thư vào. Chúng nô tỳ hỏi Mẫn Nhi tiểu thư hồi lâu thì mới hiểu được chút ít, hai cô bé bị người ta bế đi, sau đó lại bế về chỗ bụi cỏ. Lúc Bảo Bảo thu dọn phòng cho Nhị công tử thì phát hiện ra tờ giấy uy hiếp. Mọi người bèn kêu nô tỳ chạy đến đây, nói rõ chuyện này ra. Tại nô tỳ đi nhanh nhất”. Minh Nguyệt Hân Nhi tựa như đang kể chuyện, lúc nói đến đoạn cuối, bản thân cũng có chút đắc ý.
 
Thẩm Phúc nghe nói hai cô con gái của mình đã trở về, vội vàng hỏi: “Minh Nguyệt Hân Nhi, hai đứa có bị thương không?”.
 
Minh Nguyệt Hân Nhi lắc đầu đáp: “Không có đâu, vui vẻ hoạt bát hệt như trước. Nhưng mà Nhị công tử, khi không cậu quỳ trên mặt đất làm gì thế? Có phải trên mặt đất mát hơn một tí không?”. Từ trước đến nay, Minh Nguyệt Hân Nhi nói chuyện chưa bao giờ để ý đến thời điểm không gian, con bé vừa mới dứt lời, đã có nha dịch bật cười.
 
Tôi nói với Đỗ đại nhân: “Đỗ đại nhân, nếu đã điều tra rõ chân tướng, có phải Lão phu nhân đã có thể trở về rồi không?”.
 
Đỗ Diên Sùng do dự một chút mới nói: “Theo lý là vậy. Nhưng hiện tại, Thánh thượng hạ thánh chỉ, vậy thì khác rồi”. Lão vừa trù trừ vừa vấn ý Tiết vương gia và Viên Chấn Đông: “Tướng quân, Vương gia, ý của hai vị thế nào?”.
 
Tiết vương gia lập tức nói: “Còn gì mà nói nữa? Thả người!”. Viên Chấn Đông gật gật đầu: “Ta cũng đồng ý với ý kiến của Vương gia”.
 
“Nhưng về phía Hoàng thượng….” Đỗ Diên Sùng còn mang lòng sợ hãi nói.
 
Tiết vương gia đưa tay lên nói: “Chuyện này không phiền đến ngươi quan tâm. Trình tổng quản, phía hoàng huynh, ngươi đã biết phải bẩm thế nào chưa?”. Trình tổng quản nọ giờ mới chắp tay nói: “Chúng nô tài hiểu rồi, xin Vương gia yên tâm”. Tiết vương gia gật gù: “Chẳng phải chuyện đã xong rồi đó sao? Vốn cũng chẳng phải chuyện gì to tát, hà cớ phải làm cho phức tạp thế?”.
 
Ngay sau đó, Đỗ Diên Sùng hạ phán quyết: Lão phu nhân vô tội được phóng thích, Mai Mặc xúi giục thuộc hạ, vu cáo hãm hại người khác, tước mũ miện lông công, bãi chức huyện lệnh thất phẩm, biếm làm thứ dân, vĩnh viễn không được bổ nhiệm; Tiêu Nhĩ bị xúi bẩy, mưu hại người khác, suýt nữa tạo thành án oan, đánh một trăm đại bản. Cúc ma ma theo lý thì cùng tội, nhưng niệm tình sớm biết đường tỉnh ngộ, lại có Thẩm Phúc là người liên can cầu tình, đánh ba mươi đại bản, đuổi ra khỏi nha môn.
 
Sau khi Đỗ Diên Sùng phán quyết xong, nhất thời tất cả mọi người đều vỗ tay tán dương.
Like ủng hộ fanpage của Thảo nha:
<< Trước    / 161      Sau >>    Mục lục | Lên đầu
ads
125454
Sát tinh tướng công
Tác giả: Quất Hoàng Bảo Bảo
view: 1385865
Nd: HE.
Cùng ta vui vẻ được không
Tác giả: Trương Chương
view: 7191048
Nd: HE.
Thệ bất vi phi
Tác giả: Vân Ngoại Thiên Đô
view: 2081630
Nd: HE.
Bất tiếu phù đồ
Tác giả: Tuyết Nguyên U Linh
view: 1190577
Nd: HE.
Thế gia danh môn
Tác giả: Thập Tam Xuân (Shisanchun)
view: 1672823
Nd: HE.
Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi
Tác giả: Chá Mễ Thố
view: 2655031
Nd: HE.
Lãnh Quân Dạ Thiếp
Tác giả: Hồ Ly
view: 2483845
Nd: Ngược. HE.
Dưỡng nữ thành phi
Tác giả: Phong Ngôn Nhiễm
view: 2349327
Nd: Sủng. HE.
Nhật Ký Thuần Hóa Phu Quân
Tác giả: Hồ Điệp Seba
view: 683405
Nd: HE.
Nghìn kế tương tư
Tác giả: Trang Trang
view: 1175951
Cố Tích
Tác giả: A Đậu
view: 1672205
Nd: Sủng. HE.
Hoàng hậu lười Hiểu Nguyệt
Tác giả: Phong Thanh
view: 816584
Nd: Sủng. HE.
Túy Lung Linh
Tác giả: Thập Tứ Dạ
view: 751900
Nd: HE.
Nghề làm phi
Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
view: 1214473
Nd: HE.
Chàng Ngốc Ở Thôn Nọ
Tác giả: Phúc Bảo
view: 759213
Do kí kinh hồng chiếu ảnh
Tác giả: Phong Ngưng Tuyết Vũ
view: 856548
Nd: Ngược. SE.
Ngâm Vịnh Phong Ca
Tác giả: Mạch Thượng Lê Hoa
view: 7316296
Nd: Sủng. HE.
Chỉ yêu chiều Thế Tử Phi
Tác giả: Mại Manh Miêu
view: 2267236
Nd: Sủng. HE.
Thể loại
Truyện hay

Đọc nhiều
Tuyệt sắc yêu phi   view 16807746
Em Dám Quên Tôi   view 9010337
Không xứng   view 8630679
Hiền Thê Khó Làm   view 8415615
Thứ nữ sủng phi   view 8183762
Gia cố tình yêu   view 8183144
Lên đầu trang
Home
Blog
Hội yêu ngôn tình
Sitemap
Tôi tên Thảo - và tôi yêu truyện

Chào mừng bạn ghé thăm website thảo truyện.com. Hãy đọc và cùng chia sẻ những câu truyện tiểu thuyết ngôn tình hay nhất và mới nhất nhé!

từ khóa: đọc truyện www, ngon tinh, ngontinh, truyện chọn lọc, truyện ngôn tình hay nhất, ngon tinh hay nhat, list truyen hay, web truyen hay, tìm truyen hay de doc