Home
Blog
Hội yêu ngôn tình
Sitemap
Tôi tên Thảo - và tôi yêu truyện
Ở đây mình chỉ post những truyện hay đã được chọn lọc tỷ mỷ thôi, mời cả nhà tha hồ nhảy hố không lo bị sụp đâu ạ :) !!

Hai Lần Gặp Gỡ

Tác giả : Đinh Mặc   
Chương 9
<< Trước    / 25      Sau >>    Mục lục | Xuống cuối
Like ủng hộ fanpage của Thảo nha:

 Tôi mở bừng hai mắt, nhìn trần nhà trắng tinh – ra là nằm mơ.

 Muốn giơ tay lau đi vệt nước nơi khóe mắt, lại phát hiện không thể động đậy.
 
Sở Vong ngồi bên giường, hai tay nhẹ nhàng nắm tay phải tôi. Anh mở mắt ra.
 
“Tỉnh rồi?” Giọng anh hơi khàn khàn, “Đây là một căn nhà ở ngoại ô. Bọn A Ngõa tạm thời không tìm được nơi này đâu.”
 
Vừa nhắc tới A Ngõa, thảm trạng của A Tắc khi bị giết và ánh mắt đầy sát ý của A Khố như hiện lên trước mắt, thân thể tôi khẽ run lên.
 
Đúng vậy, đây mới là hiện thực. Không có Hà Khiêm Dương, không có hoa hậu giảng đường. Chỉ có truy sát và chạy trốn.
 
Cũng may, tôi còn có ba người Sở Vong làm bạn.
 
“Sở Vong… các anh nhất định phải đánh đến cùng với bọn A Ngõa sao?” Tôi hỏi.
 
Anh nhẹ nhàng kéo tôi lại gần, để đầu tôi tựa vào ngực mình. “Đừng sợ. Trên đời này có kẻ nào muốn gây nguy hiểm cho cô, tôi sẽ xé hắn ra thành từng mảnh.”
 
Bất cứ cô gái nào đều không thể khống chế lại một Sở Vong dịu dàng như vậy, và không thể từ chối cái ôm kiên định đến như vậy.
 
“Ừ.” Tôi chui vào ngực anh, đáp lời.
 
Anh bỗng nhiên nâng mặt tôi, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên. Môi anh lướt qua má tôi, làm trái tim tôi gần như ngừng đập.
 
Cảm giác êm dịu từ trong tim lan ra khắp chốn. Liệu tôi có thể, có thể nghĩ rằng, anh, cũng có cảm giác với tôi chăng? Hay…
 
“Vừa rồi tôi đã giải độc cho tiểu thư?” Anh bình tĩnh nói.
 
Tôi chợt hiểu. Nhìn anh buông tay, ra khỏi phòng, tôi đột nhiên cảm thấy, mình, có lẽ nên chủ động hơn.
 
***************
 
Hứa Thanh Oánh cũng bị chúng tôi đưa đến đây, Sở Vong sợ bọn người A Ngõa lần này chịu đả kích quá lớn sẽ có thể mất lí trí mà gây nguy hiểm cho cô ấy.
 
Thanh Oánh cũng đã nghe đại khái câu chuyện, có lẽ vì sự tình vượt quá sức tưởng tượng, cô ấy trở nên trầm mặc khác thường.
 
Tôi nắm tay cô ấy, nói: “Xin lỗi, khiến cậu bị kéo vào chuyện này.” Tôi thực sự áy náy, chuyện bị cấy chip vào đầu, cô ấy cũng đã biết.
 
“Đừng lo!” Cô cúi đầu nói.
 
“Triển Trảm, các buổi tối cậu canh giữ ở cửa phòng Hứa tiểu thư để bảo vệ cô ấy.” Sở Vong nhàn nhạt ra lệnh.
 
“Vâng.” Triển Trảm không nhăn mày lấy một cái, trả lời, gương mặt tuấn tú dị thường vẫn lộ nụ cười xán lạn. Tôi kinh ngạc nhìn Bạch Huyễn Tư đứng bên cạnh, cô ấy vẫn dửng dưng như không.
 
Còn về phía Hứa Thanh Oánh, cô ấy dường như hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không hề cự tuyệt. Tôi nhớ đến gương mặt hồng lên của Thanh Oánh khi cô ấy nhìn thấy Triển Trảm ở Lộc Cảng ngày nào, cũng không phản đối.
 
Vài ngày sau, tôi mới biết được, thì ra nỗi sợ hãi do tận mắt chứng kiến cái chết của A Tắc còn nghiêm trọng hơn tôi tưởng nhiều lắm. Cứ nửa đêm lại giật mình bừng tỉnh vì ác mộng, ban ngày trong đầu lại vu vơ hiện lên nụ cười ấm áp ấy cùng thảm trạng khi anh ta bị giết! Tôi bắt đầu chán ăn, bắt đầu hoảng loạn, bắt đầu đờ đẫn.
 
Tôi thực sự rất sợ. Ánh mắt oán độc đến kinh người cùng câu nói vô thanh đầy sát ý của A Khố khiến tôi thường giật mình toát mồ hôi lạnh. Thậm chí tôi hay có cảm giác, cô ta hình như đang núp ở một góc nào đó nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt oán độc kia, nguyền rủa tôi sớm ngày tử vong!
 
Sở Vong nói, ngày mai sẽ thay đổi chỗ ở, bởi vì ở lâu một chỗ hơi nguy hiểm.
 
Tôi không nhịn được nữa. Nếu cứ trốn chạy như thế, bao giờ tôi mới có bạn trai, bao giờ mới có thể kết hôn sinh con? Hay là, một khả năng tồn tại đã lâu trong lòng tôi, càng lúc càng kêu gào ầm ĩ – cha của con tôi, liệu có phải…
 
Ban đêm, trăng sáng treo cao. Sở Vong ngủ ở giường đối diện tôi.
 
Tôi nghĩ mình nên chủ động một chút. Tôi thực sự thích anh, thích vẻ anh tuấn, lạnh lùng, dịu dàng và săn sóc của anh. Tuy Sở Vong là người do con tôi phái tới nhưng dù sao cũng không ảnh hưởng đến chuyện chúng tôi mến nhau, phải không?
 
Tôi đi tới bên anh: “Sở Vong, tôi có chuyện muốn nói.”
 
“Chuyện gì?” Anh lập tức ngồi dậy, lẳng lặng nhìn tôi.
 
“Tôi sợ lắm.” Tôi thành thật nhìn anh, để anh thấy được sợ hãi trong mắt mình, “Từ sau hôm đó, tôi thực sự sợ lắm.”
 
“Tôi biết, mấy ngày nay tôi cũng nhìn ra cô không ổn.” Anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ngắn của tôi.
 
“Chúng ta rời khỏi nơi này có được không?” Tôi ngẩng đầu nhìn anh.
 
Anh cũng nhìn tôi như không hiểu.
 
“Ý tôi là, các anh có thể mang tôi đến năm 2026, để con tôi bảo vệ tôi, như vậy tôi có thể bình an sinh con. Sau đó tôi lại quay về 2006, tất cả thành kết cục đã định, sẽ không cần hi sinh ai nữa.”
 
Tay anh cứng đờ giữa không trung: “Tôi không thể mang cô về. Trách nhiệm của tôi chỉ là ở năm 2006, tại Bắc Kinh, bảo hộ cô một năm mà thôi.”
 
Sự lạnh lẽo trong từng thanh âm của anh ngày càng sâu hơn.
 
Tôi vội la lên: “Vì sao không thể thay đổi một chút? Một chút thời gian, một chút địa điểm? Không được ư? Vì sao?”
 
Ạnh im lặng, không lên tiếng, trong đôi mắt đen sẫm tựa hồ có một tia phức tạp mà tôi không sao hiểu được.
 
Thôi được, anh không muốn nói, bỏ đi. Đổi vấn đề quan trọng khác…
 
“Anh nghĩ tôi thế nào?” Tôi cảm giác mặt mình sắp cháy mất rồi. Tuy tính tình tôi luôn hào sảng nhưng tỏ tình với con trai vẫn là lần đầu tiên.
 
“Cái gì thế nào?” Anh nghi hoặc nhìn tôi.
 
“Tôi muốn hỏi… anh nghĩ con người tôi cũng được chứ? Có thể làm… bạn gái anh không? Anh, có muốn ở bên tôi, bảo vệ tôi suốt đời?” Tôi nói một hơi.
 
Thân thể anh cứng lại, đôi mắt chăm chú nhìn tôi.
 
“Không phải vì tôi là mẹ Dịch Cảnh Dương, chỉ là bởi vì, tôi là chính tôi. Nếu như tôi, Dịch Thiếu Hàn, muốn anh đưa tôi quay về năm 2026, muốn anh cả đời bảo vệ tôi, anh nguyện ý chứ?”
 
Trong đôi mắt anh, chợt ánh lên một tia đau đớn.
 
Trầm mặc. Trầm mặc chết chóc.
 
Hồi lâu, anh vẫn không nói gì, chỉ nhìn tôi, gắt gao nhìn tôi.
 
“OK, tôi hiểu rồi, coi như tôi chưa nói gì đi.” Tôi không nhìn anh nữa, leo xuống giường trở về giường tôi. Tôi hiểu, đáp án là như vậy.
 
Chúng tôi mới quen nhau một thời gian ngắn, thậm chí chỉ đo được bằng ngày, tôi cũng biết anh bảo hộ tôi theo lệnh của chủ nhân. Nhưng mà Sở Vong, anh không biết, trên đời, có một loại người, chỉ cần có kể đối xử tốt với mình một chút, cô ta sẽ dễ dàng yêu người đó. Bởi vì, loại người này, trời sinh khuyết thiếu yêu thương. Cho nên, đừng đối với tôi như vậy nữa!
 
Tôi đưa lưng về phía anh, vùi đầu vào gối. Tôi nghĩ anh đã ngủ lại rồi.
 
Lâu sau, trong không khí bỗng vang lên một tiếng thở dài. Rất nhẹ, lại rất trầm. Lòng tôi căng thẳng, vì sao anh thở dài, anh muốn nói gì?
 
Dường như một thế kỉ đã trôi qua, tôi mới nghe được giọng nói khàn khàn trầm thấp của anh truyền đến: “Chỉ có vật chất phi sinh mệnh mới có thể đi qua đường hầm không gian. Cho nên tôi không thể đưa cô đến năm 2026, cũng không thể… cả đời bảo hộ cô.”
 
Vật chất phi sinh mệnh… Tôi ngồi phắt dậy, trợn to mắt nhìn anh ở phía đối diện, mặt chẳng chút biểu tình.
 
“Anh nói cái gì?” Tôi lớn tiếng, “Chẳng phải các anh đã tới đây sao? Anh đã nói ba người đâu phải người máy…”
 
Trên mặt anh hiện lên nụ cười kì lạ.
 
“Chúng tôi quả thực không phải người máy.” Anh nhìn tôi, bình thản nói, “Cũng không phải người.”
 
Tôi như bị sét đánh, chết đứng tại chỗ, đầu thoáng trống rỗng. Rất nhanh, tôi tìm lại được lí trí để phản bác: “Không phải người máy, không phải người, vậy là gì? Chẳng lẽ yêu quái? Cho dù anh không thích tôi thì cũng đâu cần lấy lí do vụng về như thế để từ chối?”
 
Anh nhìn tôi, mắt đầy bi ai.
 
“Cho tới bây giờ, tôi chưa từng nói, chúng tôi là nhân loại.”
 
Xung quanh thật tĩnh mịch, tôi nhìn anh, mọi thứ trong phòng như mờ dần đi, chỉ có gương mặt anh càng lúc càng trở nên rõ nét.
 
Tôi nghe thanh âm của anh trầm thấp, rõ ràng, từng lời vọng vào tai tôi: “Chúng tôi, là người nhân tạo.”
 
“Cái gì? Người nhân tạo là cái gì?” Trái tim tôi cứ đập gấp gáp như vậy, vang dội như vậy, dường như muốn phá lồng ngực ra ngoài. Tôi mơ hồ nghĩ, dường như có điều gì đó thực sự trọng đại mà anh sắp nói, nhưng tận đáy lòng tôi lại kêu gào chối bỏ.
 
 
Like ủng hộ fanpage của Thảo nha:
<< Trước    / 25      Sau >>    Mục lục | Lên đầu
ads
119274
Mẫu Đơn của Hắc Báo
Tác giả: Điển Tâm
view: 685259
Nd: Ngược. HE.
Phiếu cơm
Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa
view: 743660
Nd: Sủng. HE.
Độc quyền chiềm hữu
Tác giả: Đinh Mặc
view: 1339515
Nd: Sủng. HE.
Có chạy đằng trời
Tác giả: A Đào Đào
view: 992920
Nd: Sủng. HE.
Trở về năm 1981
Tác giả: Tú Cẩm
view: 526330
Mật Mã Tây Tạng
Tác giả: Hà Mã
view: 1614319
Trọn kiếp yêu
Tác giả: Huyền Mặc
view: 709155
Nd: Ngược. HE.
Hai Lần Gặp Gỡ
Tác giả: Đinh Mặc
view: 894452
Nd: SE.
Chiến thần
Tác giả: Đinh Mặc
view: 5378969
Blood X Blood
Tác giả: Yêu Chu
view: 485336
Nd: SE.
Mèo hoang (Kiêu sủng)
Tác giả: Đinh Mặc
view: 1232292
Không thể không yêu
Tác giả: Huyền lộng
view: 6600961
Nd: HE.
Thể loại
Truyện hay

Đọc nhiều
Tuyệt sắc yêu phi   view 16807746
Em Dám Quên Tôi   view 9011264
Không xứng   view 8632018
Hiền Thê Khó Làm   view 8415924
Thứ nữ sủng phi   view 8183865
Gia cố tình yêu   view 8183453
Lên đầu trang
Home
Blog
Hội yêu ngôn tình
Sitemap
Tôi tên Thảo - và tôi yêu truyện

Chào mừng bạn ghé thăm website thảo truyện.com. Hãy đọc và cùng chia sẻ những câu truyện tiểu thuyết ngôn tình hay nhất và mới nhất nhé!

từ khóa: đọc truyện www, ngon tinh, ngontinh, truyện chọn lọc, truyện ngôn tình hay nhất, ngon tinh hay nhat, list truyen hay, web truyen hay, tìm truyen hay de doc